Thực sự là Ánh Nguyệt muốn lôi Khánh Dương về làm chồng rồi đấy, nhưng mà ngại! biết sao giờ? Hôn người ta xong thì thản nhiên lau lau giúp cái mép miệng, ghét thế chứ
- Anh lợi dụng tôi chứ gì? chưa đồng ý làm vợ anh mà anh dám mút mồm tôi chùn chụt thế à?
Hắn nghe xong, phì cười đưa tay véo má Ánh Nguyệt
- Này, đau lắm đấy
Ánh Nguyệt đưa hai tay lên, véo thật mạnh má của Khánh Dương. Anh ta chau mày
- Đau! Ánh Nguyệt!
- Biết đau mà còn đánh tôi à
- Đánh yêu đấy
Hắn bế xốc Ánh Nguyệt lên vai, rời khỏi bệnh viện
- Này Khánh Dương! điên à? họ nhìn kìa
- Ừ! anh muốn công khai bế em mà
- Không..không công khai công khiếc gì hết
Ánh Nguyệt nhảy bật xuống, bỏ về quán. Mình lôi Khánh Dương ngồi xuống bàn, tra hỏi
- Hoàng Khánh Dương! nói cho tôi biết, chủ tịch là sao?
- Em muốn biết thế à
- Sao lại không?
- Em chỉ cần biết là bỏ Lâm Phong đi và lợi dụng anh đây này
- Sao anh lại nói thế?
- Em bảo em bên cạnh anh lợi dụng anh vì tiền, giờ quay trở về như trước đi! anh đủ tiền cho Ánh Nguyệt lợi dụng cả đời rồi
Thì ra trong mắt hắn Ánh Nguyệt là con người tệ đến như vậy, đúng là ngốc, cực ngốc ấy chứ. Khánh Dương không hiểu sao? Ánh Nguyệt làm vậy để Khánh Dương chú tâm vào học hành ở nước ngoài, để Khánh Dương giàu, có nhiều gái bâu. Mình không kìm được nước mắt, khóc tu tu. Ai mà muốn người mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401547/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.