- Cô..cô làm gì thế?
Cô gái ban nãy kè kè bên Khánh Dương chau mày lên tiếng
- Tôi..tôi
Ánh Nguyệt nhìn xuống lọ thuốc trên tay mình cùng những vết bánh kem lem luốc trên áo. Vì sao mình phải làm như vậy? rốt cuộc là vì cái gì?
- Cô..cô là ai?
- Cô ấy là người yêu tôi
Khánh Dương chộp lấy khăn giấy lau lau những vết bánh kem trên tạp dề cho mình. Cô gái kia tức đến đỏ mặt hồng hộc bỏ đi, dù chỉ biết Khánh Dương coi Ánh Nguyệt là Huyền Nguyệt nhưng không sao, miễn là Ánh Nguyệt có thể công khai bên cạnh Khánh Dương là hạnh phúc lắm rồi. Dù biết "người yêu " chỉ là cái cớ để đuổi khéo cô ta đi những vẫn ngọt, ngọt lắm
- Sao em có thuốc này?
- Chỉ..chỉ là sẵn tiện mua
- Sẵn tiện mua? em chắc không? đây là thuốc chỉ có ở Nga và phải đặt hàng đến vài tháng. Sẵn tiện mua là thế nào
-...
Ăn hại thế chứ. Làm sao có thể nói đấy là thuốc mà giáo sư phát đề về nghiên cứu được? đành ngậm ngùi chộp lấy hộp thuốc bỏ vào trong phòng. Mà khoan, sao anh ta biết mình ngủ trên bàn làm việc? không..không lẽ người bế mình lên giường rồi đắp chăn cho mình là Khánh Dương sao? không thể như thế được, quá vô lí. Nhưng..nhưng nếu đó là sự thật thì chuyện mình làm bác sĩ tâm lý để chữa bệnh cho Khánh Dương đã bị bại lộ mất rồi. Ôi không biết đâu! Ánh Nguyệt vò đầu bứt tai. Bình thường điều hành quán cafe kiêm luôn nghiên cứu nghề nghiệp khiến Ánh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401531/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.