Khánh Dương bước xuống xe, chạy xồng xộc đến vội bế Ánh Nguyệt lên
- Mọi khi say cô ấy thế này à?
- Không, chắc hôm nay Ánh Nguyệt buồn bực việc gì đó
Khánh Dương nhìn xuống khuôn mặt tèm nhèm của Ánh Nguyệt mà bật cười
- Đưa cô ấy về nhà anh đi
- Nhà tôi?
- Mọi khi Ánh Nguyệt say thế này thì tôi thường đưa về nhà tôi nhưng hôm nay không được. Đem về quán cafe thì một thân một mình Ánh Nguyệt tội nghiệp lắm
Khánh Dương khẽ gật đầu, đưa Ánh Nguyệt vào trong xe
- Hưng! chở đến nhà tôi đi
- Dạ
Ánh Nguyệt nằm cuộn tròn trong lòng Khánh Dương như một con mèo nhỏ, toàn thân toàn mùi rượu, cô ngủ thẳng cẳng không chút phòng bị càng khiến anh xót xa hơn. Nghĩ đến cảnh cô thoải mái thế này với người đàn ông khác là anh giận tím hết mặt mày, đưa tay xuống véo má cô coi như đó là sự trừng trị. Nhìn là biết không biết uống rồi, vừa nhấp vài lon đã ngủ không biết trời trăng mây đất gì. Vừa đến nơi thì Ánh Nguyệt cũng từ từ giật mình choàng tỉnh
- Anh..anh là
Mình cố nhìn rõ khuôn mặt người đó, bỗng hắn ta chộp lấy tay mình nhẹ đưa lên khuôn mặt hắn
- Là anh, Khánh Dương
Ánh Nguyệt nhăn mặt, khua chân múa tay loạn xạ
- Anh là đồ điên, đồ khùng, đồ độc ác
- Ngoan, yên nào
- Khánh Dương..anh..anh phải trả lời sự thật..cho tôi biết
- Em nói đi
- Anh..anh coi tôi là Huyền Nguyệt à?
- Đương nhiên là không, em đáng yêu hơn mà
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401532/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.