- Sao em lại ra đây?
- Sao lại không?
- Ngoan, vào phòng đi
Khánh Dương đứng sừng sững trước cửa phòng bệnh
- Tôi phải ở trong đây đến bao giờ nữa? quán cafe thì sao?
- Em không cần làm công việc vất vả đó, có Thuý Vân lo rồi
- Chỉ là đau bao tử bình thường thôi, có cần nghiêm trọng đến như vậy không?
- Ừ, nghiêm trọng đến vậy đấy. Trước kia em không bỏ một bữa nào, bây giờ thì ngất vì đói. Rốt cuộc em ngốc đến mức nào thế
Khánh Dương vừa nói vừa áp hai tay lên má mình xuýt xoa cho xấu xí
- Tôi đã dọn hết đồ đạc rồi, tôi muốn về nhà
- Được, em sẽ được về với một điều kiện
- Anh nghĩ anh là ai mà lại đưa ra điều kiện cho tôi?
Ánh Nguyệt đứng khoanh tay ngước mặt nhìn Khánh Dương
- Không được hỗn
Ai đó búng trán mình, đỏ hết cả đầu. Đau thế chứ, lộng hành quá đi, hiên ngang ăn hiếp mình giữa bệnh viện thế này
- Được rồi, điều kiện là gì?
- Một là về nhà anh, một ngày ba bữa, ngủ đủ giấc chứ không phải thức khuya rồi thiếp đi trên bàn làm việc
Ánh Nguyệt đỏ mặt, vậy..vậy là Khánh Dương đã thấy bộ dạng mắt nhắm mắt mở chảy hết cả nước dãi của mình
- Tôi không đồng ý
- Tại sao?
- Nam nữ thụ thụ bất thân, ai đời lại đi ở chung nhà với người lạ chứ
- Em nói xem, ai là người lạ?
Khánh Dương mặt lại đen kịt, chau mày làm ra vẻ khó ở. Phải là Khánh Dương ngày xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401530/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.