- Mặt tôi dính gì à?
- Không..không
Khánh Dương luống cuống
- Tại..tại em xinh quá, đáng yêu nữa
Không được, phải bình tĩnh lại. Khánh Dương chỉ coi mình là Huyền Nguyệt mà thôi, sa ngã vào thì chỉ có mình là thiệt thòi. Con Thuý Vân này, đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu. Khánh Dương bảo nó về là nó về thật à? để mình với ai đó ở đây..thật ngại quá đi
- Em sao thế? không khoẻ chỗ nào à
- Không
Trước hay sau này vẫn vậy, vẫn là cái tính hớt ha hớt hải đó. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Khánh Dương đối xử với Huyền Nguyệt như thế này là khiến tim gan mình ngứa ngáy. Vì sao? vì yêu à? vì thương à? hay đơn giản chỉ vì mình chưa quên được người đó. Khuôn mặt này, hình dáng này, mùi hương này đã khiến mình ngày đêm thao thức, nhớ phát khóc. Ánh Nguyệt giận lắm, tức lắm, tại sao Khánh Dương lại chẳng có chút tình cảm nào với Ánh Nguyệt vậy? 3 năm qua..không một chút rung động sao? mặc dầu Ánh Nguyệt đã liều mạng cứu cậu, đối xử với cậu thật tốt..thế nhưng bản thân chỉ là một kẻ thay thế. Hình bóng Huyền Nguyệt lớn đến vậy à? che mất Ánh Nguyệt rồi. Nước mắt bỗng trào ra, tay chân tim gan mình mềm nhũn khi ở bên cạnh người đó, chỉ muốn nhào đến mà ôm Khánh Dương thật chặt và hét lên rằng Dâu rất nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên được. Có lẽ lựa chọn 5 năm trước là đúng, giờ cậu vừa có tiền, vừa có quyền, vừa có học thức, gái bám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401529/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.