5 năm sau
Mình là một chủ cửa hàng cà phê cũng không nhỏ cũng không quá lớn ở mặt tiền Hà Nội. Nói là cà phê nhưng mình thật ra là một bác sĩ tâm lý tốt nghiệp đại học sư phạm 1 năm trước, tại sao lại theo ngành này à? tại vì người mình thương mắc bệnh tâm lý nên theo thôi, lý do đơn giản mà. Quán cà phê chỉ là niềm vui nho nhỏ thôi. Ngấp nghé 22 tuổi rồi mà tính tình trẻ con nên chẳng có chàng nào ghé thăm. Nói vậy chứ thật ra mình không ưa. Ai cũng chướng mắt hết nên nhân viên gọi mình là bà chằn. Thu nhập thì cũng không phải gọi là sống qua ngày nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc, còn dư tiền để mua con xe Maybach. Nói chứ thời gian đầu từng bước non dại lên Hà Nội thì kinh lắm. Bao nhiêu nguy hiểm rình rập ấy chứ. Nhớ ngày xưa còn là con bé 16 tuổi non nớt xin bà chủ làm ở quán cà phê này mà khỗ nỗi bà ấy ác quá, gây khó dễ đủ kiểu. Giờ lớn rồi, có tiền, có địa vị thì mua lại quán của bả dằn mặt chơi
- Ùi Ánh Nguyệt, cho một capuchino nhen
- Bầu bì thế này cà phê cà pháo gì? ngồi đó tao lấy sữa nóng cho
Hà Lan cười hì hì ngồi chễm chệ trên ghế, tay xoa xoa bụng
- Thằng cha nó lại úp mặt vào mấy cái shop quần áo trẻ em đấy
- Giời ạ! Ông Duy coi bộ thương Mít lắm nha
- Gớm, suốt ngày cứ Mít ơi Mít à nhức hết cả đầu đây này
- Lo mà hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401521/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.