Suốt quãng đường cậu cứ cười mãi, cậu nắm lấy tay Dâu, cậu thơm nó
- Cảm ơn
Dâu nhìn cậu, hỏi
- Sao lại cảm ơn?
- Vì mày đã đồng ý làm mợ tao
Dâu cười, nụ cười sao mà chẳng còn hồn nhiên đáng yêu như trước, nụ cười chua xót đến tận tâm can. Mình nhấc cổ tay lên đắm đuối nhìn cái lắc tay hình trái tim cùng dòng chữ "Hạ Ánh Nguyệt". Tên mình mà, là của mình phải không? không phải của Huyền Nguyệt, đâu có chữ Huỳnh Huyền Nguyệt đâu? Những suy nghĩ cố đánh lừa bản thân hiện lên đầu Dâu. Càng nghĩ, trái tim lại càng đau, càng nhói
...
- Mẹ thu xếp cho con và Dâu qua Anh nhé
- Không ngờ con trai mẹ lại đỗ Cambridge đấy, chúc mừng con trai yêu
Khánh Dương cười tươi thì thầm vào tai Bà Hai, cả hai người cười khúc khích
- Qua nhớ chăm sóc con dâu mẹ đấy nhé!
- Con biết rồi
Khánh Dương chạy lên phòng thấy Dâu đang ngồi bần thần trên giường liền chạy đến xuýt xoa
- Sao thế? đau ở đâu à?
- Em không
- Có phải mai chúng ta đi Anh rồi nên em sợ phải không? đừng lo có anh đây rồi
Khánh Dương nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ánh Nguyệt. Cô hất ra, cười nhạt
- Hoàng Khánh Dương..có bao giờ..cậu thương em chưa?
- Dâu? mày nói gì vậy?
- Không à? một chút cũng không ư?
- Mày mệt ở đâu à?
- Cậu nói đi chứ, dù chỉ một chút..cũng không có sao
Nước mắt mình trực trào ra, không kiểm soát được mà khóc nức nở
- Dâu..Dâu
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401520/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.