Cô gái 16 tuổi lần đầu một thân một mình bước chân lên Hà Nội đầy bỡ ngỡ. Người qua kẻ lại tấp nập nhưng sao trong lòng cô lại cảm thấy đơn độc đến thế. Không có nơi để đi cũng chẳng có nơi để về. Người cần cô nhất giờ đây cũng vứt bỏ cô. Chẳng biết làm gì ngoài sự vô vọng tận tâm can
Ánh Nguyệt ôm chiếc balo trước ngực rón rén đi vào quán cà phê gần đó. Gặp bà chủ, Ánh Nguyệt mồm mép nhanh hơn tia chớp
- Dạ..dạ con chào bà, bà tuyển người hầu ạ?
- Bố con thần kinh ở đâu chui ra nói chuyện như con dở thế này
Ánh Nguyệt sững người, lắp bắp
- Dạ..dạ?
- Mày vào đây mua gì?
- Dạ, con thấy ở ngoài kia có chữ tuyển nhân viên..
- Mày thì lau bồn cầu còn không được chứ nói gì nhân viên?
Bà chủ mỉa mai nhìn từ trên xuống dưới
- Dạ? em tính đúng rồi mà chị?
- Đúng cái khỉ khô nhà cô ấy! tôi đặt 985 ly cà phê giao đến sân bay, một ly 42 ngàn mà cô tính ra 45 triệu hả?
- Em xin lỗi..máy tính thu ngân bị hư rồi ạ, để em lấy điện thoại tính lại cho chị!
- bốn mươi mốt triệu ba trăm bảy mươi nghìn
Dâu suy tư một hồi rồi đáp, chị nhân viên nhìn Ánh Nguyệt bằng con mắt khó hiểu rồi tiếp tục bấm máy tính
- Dạ, là bốn mươi mốt triệu ba trăm..bảy..mươi nghìn..
- Con bé kia tính đúng hả?
Bà chủ lẫn chị nhân viên kinh ngạc nhìn Ánh Nguyệt. Kể từ đó Ánh Nguyệt được nhận làm công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-hai-em-khong-hau-cau-nua/401522/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.