“Cô ơi, Bim cho cô cái kẹo, cô đừng khóc nữa!” 
Một bàn tay nho nhỏ mềm mềm khẽ nắm lấy tay Ngân Hà khiến cô giật mình. Gạt vội dòng nước đang lấm lem, rồi mở mắt ra. Một khuôn mặt trắng trẻo, bé xinh rung rinh ngay phía trước. Một đứa bé trai tầm 5 tuổi đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô, giữa cô và nó là một chiếc kẹo mút vị dâu đã được bóc sẵn. 
“Bim bóc cho cô, chứ Bim chưa mút đâu, cô đừng sợ bẩn” 
Lời nói của thằng bé khiến Ngân Hà khẽ bật cười. Dù nước mắt còn vương nhưng sự dễ thương trước mặt cũng khiến cô tạm quên đi nỗi lòng. 
“Cám ơn bé!”. 
“Cô cũng bị má mắng à?” 
Lần này Ngân Hà bật cười thành tiếng. Cô giờ đúng là, có khác gì một đứa trẻ vừa bị mẹ mắng đâu! 
“Mỗi lần má mắng Bim xong anh hai đều lén đưa cho Bim một cái kẹo. Anh Hai nói ăn kẹo xong sẽ hết buồn ngay” 
“Vậy à, cô sẽ thử”. 
Ngân Hà cầm chiếc kẹo từ tay thằng bé. Chiếc kẹo vừa mới được lột vỏ nên vẫn còn khô ráo, những đường vân trắng hồng đan xen lẫn nhau, uốn lượn hình chữ S trông thật đẹp mắt. Nhìn chiếc kẹo dễ thương cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn khiến lòng cô cũng tạm lắng lại. Mất anh thật rồi, nhưng cô vẫn phải sống tiếp. Những đứa trẻ ở trường học có phải chính là lý do cô sống tiếp, chúng cũng đáng yêu và dễ thương như đứa trẻ trước mặt. Và còn bố mẹ, bố mẹ lại chính là lý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/3500946/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.