Bình An lập tức gọi điện cho Anh Tuân, khoảng 30 phút sau cậu ấy đã chạy xe đến. Nhìn thấy khuôn mặt thắc mắc của Ngân Hà cậu ấy liền nói. 
“Chị yên tâm, lúc chị vừa đi thì người trông trẻ đến, em đã cẩn thận bàn giao cho chị ấy rồi. Chị ấy là người nhà của mẹ em bé, lại đã từng chăm 2 con nhỏ nên sẽ biết cách” 
Nghe vậy Ngân Hà tạm thời yên tâm. Giờ trong cô lại đang có một nỗi lo khác, thậm chí còn lớn hơn. 
Nhìn thấy gương mặt của Ngân Hà Bình An không hỏi, chỉ khẽ nắm bàn tay cô. Đương nhiên anh sẽ không hoàn toàn hiểu được nỗi lòng cô. Cô cũng đang nghĩ có nên nói gì đó với anh. Nhưng nghĩ mãi rồi lại thôi. Chắc anh chỉ đang cho rằng cô ngại ngùng. 
Khi xe vừa trở lại viện cũng đã 11 giờ trưa. Đám cưới đã tan. Bao nhiêu đồ đạc phục vụ đám cưới đã được thu dọn hết. Khách khứa đương nhiên đã ra về nhưng trong nhà ăn vẫn tiếng người rộn rã. Những người phục vụ, những nhân viên bệnh viện và trường học chắc chắn đang tổ chức bữa cơm thân mật mừng đám cưới đã diễn ra êm xuôi, trọn vẹn. 
Ngân Hà ngập ngừng bước sau lưng Bình An. Nơi này vốn quen thuộc, những con người trong kia vốn quen thuộc mà sao giờ cô thấy xa lạ và lo lắng quá. Bình An đương nhiên không định giấu cô đi rồi. Anh ấy đương nhiên sẽ khoe với cả thế giới họ đang yêu nhau. Nhưng còn cô, họ đã rất yêu quý và chấp nhận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/3500947/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.