Ngân Hà bị đánh thức bởi tiếng chim hót véo von vào buổi sáng hôm sau. Qua khe liếp cửa sổ, mấy chú chim chích bông tung tăng, nhảy nhót trên cành bàng trơ trụi lá. Khẽ cựa mình. Thấp thấp phía dưới bụng là một cái đầu nho nhỏ, mái tóc đen bóng mượt đang dụi đầu vào ngực cô. Mắt nhìn xuống, bàn tay vô thức sờ chiếc trán cũng bé bỏng. Thật là may, có lẽ bệnh viêm họng của nó đã đỡ nhiều rồi, trán không còn nóng, cơ thể không còn sốt nữa, đêm qua cũng không ho nhiều. Bé Hồng mắt vẫn nhắm chặt, khuôn miệng lại thỉnh thoảng chép chép rồi mỉm cười, có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Hôm qua ăn cháo xong, cô phải dỗ nó uống thuốc, rồi ru mãi nó với ngủ, có lẽ tại buổi chiều hôm đó nó đã ngủ hơi nhiều. Anh Tuân hôm qua ở lại, nằm ở gian ngoài. 
“Anh à, có lẽ em không về kịp, anh nhờ chú Xuân đưa đi nhé”. Tiếng nói chuyện điện thoại không quá lớn cũng không quá nhỏ bên gian ngoài khiến Ngân Hà giật mình. Cô khẽ nép tiếng tim đập để có thể nghe rõ hơn. Mới chỉ đoán biết người ở bên kia đầu máy là ai đã khiến tim cô gõ mạnh liên hồi. “Không, em có nghĩ anh là trẻ con đâu, chỉ tại lần nào cũng là em đưa anh đi, hoặc đi cùng anh”. Tiếng trống ngực dù cố nén lại vẫn nện liên hồi mạnh mẽ, giá mà cô có thể nghe được những lời từ phía bên kia. Sáng nay anh ra Hà Nội sao? Giờ anh đang ở sân bay sao? Vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/3500917/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.