Tiếng ngân vang cuối cùng của những dây thanh đang rung lên dưới bàn tay như là một hồi chuông khiến cô tỉnh giấc. Không gian dần sáng rõ như ban đầu. Ngân Hà ngơ ngác nhìn phía cuối khán phòng, con người cao lồng lộng đẹp như thiên thần ban nãy đã biến đâu mất, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng rõ ràng trong ánh sáng ban ngày. Ngẩn ngơ. Hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Chẳng lẽ cô nhớ anh đến độ thấy cả ảo ảnh của anh giữa ban ngày, giữa chốn đông người này. Bần thần trong giây lát cuối cùng cũng đứng dậy chào khán giả, phía dưới là lác đác một vài tiếng vỗ tay sau rồi lan ra râm ran cả khán phòng. Ngân Hà không nghĩ tiết mục biểu diễn hôm nay của mình lại được chào đón đến thế, ban nãy họ còn không thể hiện thái độ gì.
“Chị đánh đàn hay lắm”. Hồng Phong khẽ thầm thì vào tai Ngân Hà. “Lúc nào dậy em nhé”
Ngân Hà lấy ngón tay làm hiệu sẽ đồng ý. Hình như không chỉ những học viên, Hồng Phong mà còn người quản lý trại giam cũng có vẻ rất ấn tượng với tiết mục của Ngân Hà. Sau buổi khai mạc, khi viện trưởng đang thăm hỏi và trao đổi với các bác sỹ trong trại giam, khi Ngân Hà cùng những người khác đang trang trí xếp dọn lớp học thì ông ấy đến gần.
“Lần đầu cô đến những nơi này đúng không?”.
“À, đúng vậy ạ!”. Ngân Hà nhìn ông ấy gật đầu chào.
“Không đáng sợ như vẫn nghĩ đúng không?”. Mắt ông ấy nhìn cô như thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909567/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.