Không biết là gì nữa nhưng giờ trong lòng Ngân Hà bao cảm xúc hỗn độn. Biết là anh và cô đã là quá khứ nhưng những chuyện có liên quan đến anh đều khiến cô thật khó kiềm chế cảm xúc. Trên cả quãng đường về cô chìm vào suy tư, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu nhìn trộm người đàn ông đang nghiêm nghị ngồi ghế sau. Phải nói ông ấy thật khéo ẩn mình. Vì sao cô không thể nhận ra khí chất của một vị chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn ngay từ phút đầu? Vì sao ông ấy phải che giấu thân phận? Vì sao ông ấy không huy động nguồn tài chính của Jezz để xây dựng một bệnh viện hoặc trường học lớn hơn, lấy uy tín bảo trợ của Jezz để tuyển bác sỹ, giáo viên? Suy nghĩ và hành động của những người giàu có hay những người xuất sắc đúng là đôi khi không thể hiểu được.
“Cô phiên dịch, có thể vào văn phòng gặp tôi một lát?”
Ngân Hà giật mình khi xe vừa dừng lại thì viện trưởng Đình Mạnh đã quay sang nói với cô. Thời gian qua ở đây Ngân Hà cũng tham gia rất nhiều công việc, đúng là cũng có lúc cô nói chuyện với ông ấy nhưng chủ yếu vẫn là xoay quanh công việc. Viện trưởng Đình Mạnh là người nghiêm nghị và giàu lòng trắc ẩn, điều này không có gì có thể nghi ngờ, nhưng ông ấy tuyệt nhiên không phải là người quá dễ dãi, hoặc quá dễ gần, hoặc cả cô và ông ấy đều có nhiều điểm giống nhau, không bao giờ quá suồng sã hoặc quá dễ mở lòng.
“Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909564/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.