“Có phải chị và em chưa đủ thân thiết nên chị không thể nói?”
Giọng nói có chiều giận dỗi khiến Ngân Hà quay lại, cố gắng thu lại những dòng cảm xúc buồn bã, bàn tay định đưa lên gạt nước mắt thì đã bị một bàn tay mảnh khảnh ngăn lại.
“Chị xem kìa, tay bẩn thế kia lại định làm gì? Có phải định ngày mai sang viện khám mắt không?”
Nói rồi bàn tay còn lại của người đối diện đã đưa lên lau những giọt nước mắt trên má cô. Ngân Hà sau phút ngây ngốc cũng đã kịp thời tránh những cử chỉ quan tâm thái quá của cậu bé, Hồng Phong cũng ngại ngùng thu tay lại.
“Có chuyện gì với gia đình chị sao?”. Vẫn chất giọng lo lắng.
“Không”. Ngân Hà lắc đầu. “Tại chị đa cảm quá thôi, em đừng quan tâm!”
“Chị không phải vậy”. Ánh mắt cậu bé nhìn cô nghiêm nghị, không hề giống ánh mắt của một cậu nhỏ mười lăm. “Chị tốt bụng nhưng em đã ở cạnh chị đủ lâu để có thể hiểu chị không phải là người đa cảm đến như vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì đó, chỉ là chị không muốn cho em biết”.
Lại một lời nữa như những lưỡi dao sắc bén cứa mạnh vào tim, để lại một vết cắt khắc sâu và ứa máu. Cậu bé này là ai mà có thể nói những lời khiến cô đau lòng đến thế. Phải rồi. Cô có thể là người dễ xúc động nhưng chưa bao giờ là người đa cảm. Cô thực ra luôn thực tế, luôn tìm cách đối diện với vấn đề. Chỉ có duy nhất, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909553/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.