Hai hôm sau Hồng Phong cũng không nói chuyện với Ngân Hà. Ngân Hà thực sự rất thắc mắc, cô cũng cố gắng kiểm điểm lại xem đêm trung thu đó rốt cuộc cô đã nói những điều gì khiến thằng bé giận. Nhưng nghĩ mãi rồi vẫn khong thể nghĩ ra, nên hai hôm sau cô quyết định gõ cửa phòng thằng bé.
“Chị hỏi em có chuyện gì?”. Thằng bé giương mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
“À…, chị…, chị có thể vào trong nói chuyện một chút không?”. Thái độ của Hồng Phong khiến Ngân Hà cũng bất chợt thấy ngại ngùng.
“Chị vào đi!”. Vẫn giọng nói lạnh lùng, thằng bé mở toang cửa rồi bỏ vào bên trong. Ngân Hà bước vào theo nó thẽ thọt như một kẻ phạm tội, mà tội gì chính cô cũng chưa biết.
Trong căn phòng mọi thứ ngăn nắp, chỉ duy có một đống lộn xộn sách vở trên sàn, trên giường là vài ba bộ quần áo đã được gập gọn ghẽ và một chiếc ba lô hơi sờn bạc để bên cạnh.
“Em định đi đâu sao?”. Ngân Hà ngạc nhiên, thằng bé có việc đi đâu xa, hay là thằng bé giận cô đến độ bỏ đi xa?
“Vâng”. Chỉ một câu trả lời cụt lủn.
“Em đi đâu vậy? Liệu có quay về nữa không?”. Ngân Hà thật sự thấy hơi lo lắng. Nếu thằng bé có việc đi đâu xa cô cũng thấy bình thường, nhưng nếu thằng bé vì giận cô mà bỏ đi thì cô sẽ ân hận lắm đấy.
“Việc em đi đâu hay liệu em có quay về không có quan trọng với chị không?”. Thằng bé nhìn Ngân Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/2909556/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.