Bóng lưng người nam giới khuất xa dần, nhòe đục, rồi trở nên mờ mịt. Nước mắt lại bắt đầu rơi, khẽ khàng rồi lã chã. Biết mình vẫn đang ở chỗ có thể bị nhìn thấy nên Ngân Hà đi vội ra một góc tối, ở một góc sân vắng không thể có ai thấy và tới gần, cũng cách xa mọi thứ âm thanh. Chỗ này bóng cây xà cừ cổ thụ đã tỏa những tán lá rộng che kín vầng trăng phía trên, bao bọc thân người phía dưới. Ngân Hà đặt mình ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh toát, hơi bẩn vì chỗ này chẳng mấy khi có người ngồi. Chống hai chân lên mặt ghế, đầu cúi gục vào hai đầu gối lạnh toát, dù đầu gối và bắp chân đang đau nhưng nỗi đau thể xác đâu sánh được với nỗi đau trong tim. Hai tay bo chân lại, sít sao. Lúc này như là lúc bao nhiêu nỗi lòng được dịp bùng phát. Nước mắt rơi hối hả, trầm lặng rồi một hồi hóa thành nức nở. Toàn thân rung lên, cổ họng nghẹn ngào, nuốt hết đợt nấc này rồi đến đợt nấc khác. Giờ không thể kiềm chế được rồi. Giờ Ngân Hà muốn trút ra hết những giận hờn, oan ức. Cô thấy căm ghét, căm ghét chính bản thân mình. Cô muốn đánh cho mình một trận, muốn tát thật mạnh vào khuôn mặt xấu xa trông có vẻ thánh thiện này. Ngân Hà ơi, xem mày đã làm những gì? Mày đúng là con nhỏ ngu ngốc, trăm ngàn lần ngu ngốc. Mày vẫn nghĩ mày thông minh và thánh thiện lắm sao? Mày đích thị là đứa con gái xấu xa. Những chuyện đã xảy ra hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-co-nhan-ra-toi/3316626/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.