Tôi không trả lời Hoắc Thời An. 
Áng chừng nửa giờ sau, hắn gửi một video tới. 
Video quay cảnh ngồi nhâm nhi trà chiều của hắn, cả một bàn ăn rất phong phú, nhìn trông rất ngon miệng, màn hình quay cận cảnh vào một đĩa tart trứng, dường như mới làm xong, màu sắc rất mê người. 
Trong video không có Hoắc Thời An, người khác không xuất hiện, thế nhưng tôi nghe thấy hắn cố ý nhai chóp chép. 
Ấu trĩ khiến tôi muốn túm lấy hắn. 
Tôi cất điện thoại vào trong túi, quay trở về chỗ ở. 
Tài xế là một chú chừng bốn mươi, tính cách rất nhiệt tình, tán gẫu về tình hình giao thông với tôi, kể đường nào bị chặn, đường nào không dễ đi, nhiều ngã rẽ, nói tiếng phổ thông mang theo âm địa phương. 
Tôi nghe thấy rất thân thiết, thi thoảng cũng nói chuyện đôi câu. 
Xe bật radio, dẫn chương trình đang pha trò, cười hỉ hả suốt chặng đường. 
Lúc đến nơi, thái dương tôi như muốn nổ tung, không thể đợi được nữa mà mở cửa xuống xe, còn quên cả trả tiền. 
Tài xế gọi tôi mấy tiếng, tôi mới chóng mặt trả tiền, bàn tay lau vầng trán, ướt nhẹp mồ hôi. 
Đi không được bao xa, tôi tìm một chỗ ngồi xuống mà ói quên trời quên đất. 
Có người đàn ông đi qua tôi, trong tay cầm điện thoại, mở nhạc mà không đeo tai nghe, giọng ca sĩ khàn khàn theo tiếng nhạc vọng ra bên ngoài, “Thành phố này sao mà hoang tàn, hồi ức này sao mà tàn độc…” 
(T/N: Bài hát Không Thành (Thành phố hoang tàn) – Dương Khôn) 
Dạ dày tôi cuồn cuộn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.