Tôi xin Hoắc Thời An một điếu thuốc. 
Dường như Hoắc Thời An cho rằng tôi có thể tự nhiên hóa ra lửa mà châm thuốc, nửa buổi vẫn không có ý định đưa bật lửa cho tôi. 
Tôi làm bộ phiền muộn và đáng thương mà thở dài thườn thượt, “Haizz.” 
Hoắc Thời An không phản ứng lại, bộ dạng thờ ơ không mảy may động lòng, thế là tôi lại thở dài, kéo dài giọng ra, “Haizzzzzzzz” 
Cuối cùng hắn cũng ném bật lửa qua, nghiêm mặt, bộ dạng chê tôi phiền lắm. 
“Tanh tách” 
Tôi nhấn bật lửa, một ngọn lửa xanh lam bật lên, mùi thuốc cháy lùa vào khoang mũi, có phần sặc. 
Vị không dịu như nhãn hiệu thuốc lá tôi thường dùng. 
Giọng Hoắc Thời An vang lên bên tai tôi, “Cậu tới đại học A dạy cái gì?” 
Tôi còn đang tập thích ứng với mùi khói nồng đậm, không tập trung, không nghe thấy lời hắn nói. 
Hoắc Thời An gầm lên với tôi, “Phương Hoài!’ 
Tôi giật mình, sững ra nhìn hắn, “Sao cơ?” 
Điệu bộ Hoắc Thời An như “tôi cũng bị cậu làm cho tức chết rồi”, cắn răng nói, “Tôi hỏi cậu, cậu định tới trường đại học A dạy cái gì?” 
Tôi nói, “Lập trình.” 
Hoắc Thời An chau mày, “Sao không đi làm dự án?” 
“Làm rồi,” Tôi dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết trên cao, “Quá mệt mỏi.” 
“Nói ra chắc cậu không tin, năm ngoái tôi theo giáo sư làm dự án, mỗi ngày làm mười mấy tiếng liền, ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra, thời gian còn lại đều cắm mặt vào máy tính, đầu vừa chạm gối là ngủ được luôn.” 
“Tôi không tin.” Hoắc Thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-tinh-cu-rich/1320529/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.