12.
Ngày hôm sau, tôi và Chung Dữ đi lấy chứng nhận ly hôn.
Như lời hứa, tôi đưa hắn đến hiện trường vụ cháy.
Bên ngoài bị phong tỏa, vẫn có người theo dõi, chúng tôi vốn ngất xỉu ở tầng trệt, căn bản cả hai không lên trên.
Tôi thở dài tiếc nuối: "Không ngờ mọi thứ ở đây lại như thế này. Trở về đi, rồi anh nghĩ xem có cách nào lén lên phía trên."
Hắn thất vọng gật đầu: " Chỉ có thể vậy thôi."
Tôi mơ hồ cảm thấy thời gian hoán đồi càng ngày càng gần.
Tôi phải tranh thủ thời gian này.
Tối đó, tôi đến " Tổ Ấm tình yêu" của Chung Dữ với Hồ Duyệt.
Đây là lần đầu tiên, tôi chủ động kiếm cô ta sau nhiều ngày như vậy.
Từ xa đã thấy, cô ta vui vẻ, mặc một chiếc váy ngây thơ, rất tinh tế, đợi tôi ở dưới nhà.
Dưới cơn mưa nhẹ, cô ta trông như một bông hoa bách hợp.
Ngồi trong xe, tôi lấy rượu đã chuẩn bị ra, uống hai ngụm, rồi đổ thêm một ít lên người.
Sau đó, lảo đảo, đi về phía cô ta.
"A Dữ!"
Cô ta cười ngọt ngào nhìn tôi.
Tôi hiểu rằng, hành động thành công hay thất bại là lúc này.
Muốn đánh bại người đàn bà si tình, chỉ có một cách, đó là chà đạp tình yêu của cô ta
Biến tình yêu sâu sắc của cô ta, thành một lưỡi d.a.o s.ắ.c bén, xuyên thẳng vào tim!
Tôi lại gần, đưa tay chạm vào khuôn mặt cô ta, choáng váng kêu lên: "Lâm Kiều, em về rồi ư..."
Ngay lúc đó, tôi thấy rõ nụ cười của Hồ Duyệt đã cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-nao-da-khien-ban-doc-cam-thay-sang-khoai-nhat/451903/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.