14.
Tôi biết rằng mọi thứ không hề đơn giản, nhưng không ngờ bọn họ lại đưa tôi đến đây.
Bệnh viện Tâm thần Song Đảo.
Gia đình Chung Dữ mở một bệnh viện trên một đảo hoang.
Lúc này, tôi mới cảm thấy có chút sợ hãi.
Không lẽ làm giống trên phim, sẽ đem nhốt tôi cùng một đám bệnh nhân tâm thần, để phá vỡ tuyến phòng thủ tâm lý của tôi hả?
Cho tới khi họ dùng thang máy đưa tôi xuống tầng hầm, tôi mới nhận ra mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.
Nhìn bề ngoài, đây là một bệnh viện tâm thần.
Nhưng trên thực tế, ở đây, đang tiến hành những thí nghiệm vô cùng tàn ác trên cơ thể sống.
Tôi đi trên hành lang dài, nhìn những gian phòng kính hai bên. Những người bên trong đau đớn thống khổ, kêu rên không ngớt.
Tay tôi bất giác run rẩy.
"Lâm Kiều, như tôi đã nói, tôi sẽ có cách khiến cô mở miệng."
Bọn họ dừng lại.
Và tôi bị đưa vào một gian phòng kính, tay chân bị trói bằng dây đai.
Tôi vội hét lên: "các người muốn làm gì vậy?"
Ba Chung đứng bên ngoài, cười nói: "Cô yên tâm, đây là cơ thể của con trai tôi, tôi sẽ không làm tổn thương nó."
Một y tá cầm kim bước đến gần tôi...
Chung Dữ ở bên cạnh giải thích: "Đây là một loại chất độc thần kinh, nó sẽ không làm tổn thương đến cơ thể.
Nhưng sẽ khiến cô đau không chịu nổi, đau gấp mười lần sinh con. Lâm Kiều, nếu cô không muốn chịu khổ thì mau nói đi ".
Thế nhưng, tôi có thể nói cái quái gì đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-nao-da-khien-ban-doc-cam-thay-sang-khoai-nhat/451904/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.