4
"Ông Chung, đứa bé hơi to, nếu sinh tự nhiên có thể bị rách, sản phụ muốn sinh mổ. Ông suy nghĩ rồi quyết định nhanh!"
Bác sĩ thông cảm nhìn qua Chung Dữ lại nói: " Bây giờ, sản phụ đau đớn không thể chịu nổi rồi."
Những lời của bác sĩ kéo lại dòng suy nghĩ của tôi.
Khi mang thai, tôi biến đau buồn và tức giận thành việc thèm ăn, do ăn khá nhiều, nên vì thế mà đứa bé hơi lớn.
Nhưng đứa bé không lớn tới mức không thể sinh thường.
Trước đó, Chung Dữ chưa bao giờ trải qua loại đau đớn này, cho nên bây giờ, có chút không chịu được.
Hắn nắm lấy tay tôi, hơi thở yếu ớt: "Lâm Kiều, anh sai rồi, em hãy đồng ý sinh mổ đi, xin em đó..."
Tôi nhớ hồi mình mới mang thai, thấy nhiều trường hợp sản phụ bị rách, rỉ nước tiểu, nên đã nghĩ muốn sinh mổ.
Khi đó, Chung Dữ ôm tôi nói: "Thế nhưng, em bé sinh ra tự nhiên sẽ khỏe mạnh hơn. Nếu em thực sự yêu anh, em sẽ vì anh sinh ra một đứa bé khỏe mạnh đúng không?"
Tôi nhìn bác sĩ, nói dứt khoát: "không được sinh mổ, phải sinh tự nhiên."
Sau đó, tôi cúi xuống hôn lên trán Chung Dữ: "Lâm Kiều, em yêu anh nhiều như vậy, em sẽ bằng lòng vì anh sinh ra một đứa bé khỏe mạnh đúng không?"
Chung Dữ nhìn tôi hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng.
5.
Chung Dữ gào thét suốt hai tiếng đồng hồ trong phòng sinh.
Trước đây, tôi cùng hắn xem phim truyền hình, khi người phụ nữ trong phim sinh con, khuôn mặt đau đớn nhìn tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-nao-da-khien-ban-doc-cam-thay-sang-khoai-nhat/451899/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.