Chương trước
Chương sau
4
"Ông Chung, đứa bé hơi to, nếu sinh tự nhiên có thể bị rách, sản phụ muốn sinh mổ. Ông suy nghĩ rồi quyết định nhanh!"
Bác sĩ thông cảm nhìn qua Chung Dữ lại nói: " Bây giờ, sản phụ đau đớn không thể chịu nổi rồi."
Những lời của bác sĩ kéo lại dòng suy nghĩ của tôi.
Khi mang thai, tôi biến đau buồn và tức giận thành việc thèm ăn, do ăn khá nhiều, nên vì thế mà đứa bé hơi lớn.
Nhưng đứa bé không lớn tới mức không thể sinh thường.
Trước đó, Chung Dữ chưa bao giờ trải qua loại đau đớn này, cho nên bây giờ, có chút không chịu được.
Hắn nắm lấy tay tôi, hơi thở yếu ớt: "Lâm Kiều, anh sai rồi, em hãy đồng ý sinh mổ đi, xin em đó..."
Tôi nhớ hồi mình mới mang thai, thấy nhiều trường hợp sản phụ bị rách, rỉ nước tiểu, nên đã nghĩ muốn sinh mổ.
Khi đó, Chung Dữ ôm tôi nói: "Thế nhưng, em bé sinh ra tự nhiên sẽ khỏe mạnh hơn. Nếu em thực sự yêu anh, em sẽ vì anh sinh ra một đứa bé khỏe mạnh đúng không?"
Tôi nhìn bác sĩ, nói dứt khoát: "không được sinh mổ, phải sinh tự nhiên."
Sau đó, tôi cúi xuống hôn lên trán Chung Dữ: "Lâm Kiều, em yêu anh nhiều như vậy, em sẽ bằng lòng vì anh sinh ra một đứa bé khỏe mạnh đúng không?"
Chung Dữ nhìn tôi hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng.
5.
Chung Dữ gào thét suốt hai tiếng đồng hồ trong phòng sinh.
Trước đây, tôi cùng hắn xem phim truyền hình, khi người phụ nữ trong phim sinh con, khuôn mặt đau đớn nhìn tái nhợt, không khác gì gần sắp chết.
Tôi rất sợ hãi.
Thế nhưng, Chung Dữ lại thấy tôi chuyện bé xé ra to, nói: "Làm gì mà khoa trương như vậy, mẹ anh nói, trong một giờ bà đã sinh xong rồi, không đau đớn gì đâu, chỉ cần dùng sức một tí, đừng coi mấy bộ phim này rồi lại lo lắng lung tung."
À!! Không đau đâu!!!! Nhưng trong phòng sinh, hắn bây giờ đang gào thét như thể sắp chết tới nơi vậy!
Tôi nghe thấy giọng nói của hắn, đột nhiên có một chút kinh hãi.
Nếu không hoán đổi thân xác, người bây giờ trong phòng sinh chịu đau đớn... Chính là tôi.
May mắn, may mắn thay, đó không phải là tôi.
Bác sĩ bước ra.
"Ông Chung, chúng tôi đánh giá tình hình hiện tại, tình trạng của sản phụ không được tốt lắm, thực sự không thích hợp sinh tự nhiên."
Tôi gật đầu: "Tôi muốn vào xem một chút."
Tôi thay quần áo rồi vào phòng sinh.
Chung Dữ nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm, toàn thân nhìn vô cùng yếu ớt, không còn sức lực kêu đau nữa.
Nhìn thấy tôi, hắn rên hai tiếng hừ hừ.
Trong lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn hắn: " Làm gì mà đau tới mức như vậy? Mẹ anh nói chỉ cần dùng sức một chút liền ra. Cũng không biết em như thế nào mà lại yếu ớt như vậy?"
Hắn với vẻ mặt không thể tin nhìn tôi, trong lòng tức giận, dùng sức lực cuối cùng của mình mà chửi: " Con moẹ nhà cô!!! Muốn thì tự mình thử đi mà sinh!"
" Nếu anh có thể sinh, thì cưới em để làm gì?"
Tôi sốt ruột thở dài, nói: "Được rồi, người phụ nữ nào mà không phải trải qua việc này, chưa từng thấy ai đạo đức giả như em."
Hắn ta trừng to mắt nhìn.
Nhìn, những lời bọn đàn ông thường nói trên miệng, giờ khắc này chúng được dùng lên người hắn, hắn liền nói không thành lời.
Quả nhiên, con d.ao phải là đ.â.m vào bản thân mình mới thấy đau.
"Tôi... đạo đức giả?"
Hắn thở hổn hển, càng thở càng vội, muốn mắng, nhưng mắng không được, trợn mắt rồi ngất đi.
"Bác sĩ!"
Tôi vội vàng yêu cầu bác sĩ chuyển Chung Dữ sang phòng mổ đẻ.
Dù sao, đứa bé tôi vất vả cực khổ mà có được, không thể để đứa bé xảy ra chuyện gì được.
Hơn nữa, cơ thể này cũng là của tôi, nếu để lại di chứng gì, ngày nào đó mà hoán đổi lại, thì thật không hay a.
Cũng may, vẫn còn thời gian, ca mổ thành công, đứa bé ra đời suôn sẻ, cha và con gái bình an vô sự.
Tôi nhìn đứa con bé bỏng của mình, nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
Thật đáng yêu, giống như một con khỉ nhỏ.
Hồ Duyệt cũng chạy vào.
Từ lúc Chung Dữ bắt đầu sinh, cô ta vẫn không rời đi.
"Thật dễ thương."
Cô ta dụi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn tôi: "A Dữ.. Nếu đứa bé của chúng ta vẫn còn thì tốt rồi, chúng ta đã có thể có một đứa bé.. thế nhưng tôi, đã không thể sinh.."
Cái gì gọi là "Hoa lê đái vũ" lòng tiếc nuối ngậm ngùi.
Nếu tôi là Chung Dữ, lòng tôi nhất định sẽ đau tới mức rối loạn.
Có điều, tôi không phải Chung Dữ, tôi là Lâm Kiều.
Lòng tôi tức giận, nóng như lửa.
Lần trước, cô ta không chỉ gửi ảnh cho tôi, mà còn kể chi tiết về chuyện tình thanh xuân vườn trường vang dội một thời của cô ta và Chung Dữ.
Trong câu chuyện của cô ta, tôi đã nhìn thấy một Chung Dữ mà mình chưa từng gặp qua. Một Chung Dữ cưng chiều dịu dàng, thậm chí có chút hèn mọn.
"Nếu như không phải bởi vì tôi giận dỗi cùng người khác kết hôn, cô nghĩ cô sẽ có cơ hội tới gần anh ấy?"
"Sau khi anh ấy kết hôn, tôi biết anh ấy vẫn rất đau lòng. Kết quả, tới khi nhìn thấy hình của cô, tôi chợt nhận ra... Lâm Kiều, cô chỉ là một người thay thế tôi, tôi biết ngay, anh ấy không thể quên được tôi!"
"Lớn lên giống tôi thì thế nào? Người anh ấy yêu vĩnh viễn là tôi!! Lâm Kiều, cô mãi mãi sẽ chỉ là cái bóng của tôi, cái bóng thì sao mà có thể thắng được tôi a?"
Tôi biết rõ cô ta đang ra oai, tôi cũng biết, cô ta muốn ép tôi rời bỏ Chung Dữ. Tôi biết rõ mọi tính toán của cô ta, nhưng tôi không thể nào không oán hận!
Tối hôm đó, tôi tức đến mức đau bụng, phải nhập viện vì suýt sảy thai.
Chung Dữ đọc được những tin nhắn đó, lại nói " Tính cô ấy có chút trẻ con, không có ý xấu gì đâu, mọi thứ cũng đã qua. Lâm Kiều! Anh hứa, anh sẽ không gặp cô ấy nữa!"
Những lời khiêu khích độc ác vậy, trong mắt hắn chỉ là tính trẻ con, thậm chí, hắn còn thấy áy náy với cô ta! Nghe những gì hắn ta nói tôi muốn ngất đi lần nữa.
Khi bạn tôi biết được chuyện này, cô ấy đã tức giận, chạy đến tìm tôi, cùng tôi tìm đến công ty của Hồ Duyệt, để vạch mặt cô ta!
Ngày hôm đó, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, Hồ Duyệt thảm hại, mất mặt trước đồng nghiệp của mình.
Tôi thấy rất hả giận.
Thế nhưng, khi tôi chuẩn bị rời đi, Hồ Duyệt đột nhiên ngã xuống, ôm bụng gào thét.
Sau khi đến bệnh viện, tôi được biết cô ta bị sẩy thai.
Ngay sau đó, Chung Dữ cũng đến.
Hồ Duyệt ôm hắn, khóc tới thở không ra hơi.
Cô ta nói: "A Dữ, con của chúng ta mất rồi, em vốn không muốn quấy rầy anh nữa, tự mình nuôi dưỡng con, nhưng bây giờ đứa bé không còn... A Dữ, em đã mất đi anh, hiện tại đứa bé cũng không còn!!! Em phải sống như thế nào bây giờ...."
Chung Dữ bàng hoàng, ngay lúc đó, tôi có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt trên mắt anh ấy. Tôi vội vàng giải thích: " Em không đụng vào cô ta, chính cô ta tự ngã, đứa bé kia không biết có phải là của anh không...."
BA ~~~~~ ( MOÁ THẰNG CHOÁ ĐẺ)
Một cái tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn Chung Dữ đang tức giận.
"Lâm Kiều, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tìm cô ấy nữa. Cô vì sao vẫn muốn tổn thương cô ấy?? Tại sao ép cô ấy tới mức này? Cô hận tôi thì cứ tới đây làm gì tôi thì làm!!"
Tôi nghẹn họng, không nói được lời nào được.
Vào lúc đó, cuối cùng, tôi đã biết rằng,mình chỉ là một cái bóng, đã xác định trước là sẽ bị thua thảm hại!
Tuy nhiên, sông có khúc, người có lúc.
Bây giờ, tôi đã không còn là một con cừu non đợi bị làm thịt nữa.
Tôi giấu tia sáng lạnh lẽo trong mắt, vươn tay lau mặt cho Hồ Duyệt: "Duyệt Duyệt, đừng khóc, anh sẽ bù đắp cho em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.