6
Buổi tối, Chung Dữ tỉnh, ngay khi vừa tỉnh dậy, hắn đã vội vàng muốn được nhìn thấy đứa bé.
Mặc dù, đã trở mặt thành thù với tôi, nhưng đứa bé này cũng là con của hắn.
Hơn nữa, đây chính là hắn tự đến Quỷ Môn quan dạo một vòng, khó khăn lắm mới sinh được.
Tôi cũng không cản cho hắn gặp, dù sao, cũng phải để hắn cho con bú.
"Con trai hay con gái?"
"Con gái."
Trong mắt hắn hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh biến mất, yếu ớt gật đầu: "Con gái cũng tốt, đều tốt cả, dù sao cũng là con của mình"
À! CON GÁI CŨNG TỐT.
Thời gian tôi mang thai, mẹ Chung Dữ ngày nào cũng thắp hương lễ Phật, nói rằng họ Chung độc đinh mấy đời ( có một con trai),nên nhất định phải sinh con trai.
Tuy rằng, Chung Dữ không nghĩ vậy nhưng cũng có chút bị ảnh hưởng, trong lòng nhất định muốn có một đứa con trai.
Nếu hôm nay, con gái không phải do hắn tốn sức sinh ra, có lẽ tới 8 phần hắn sẽ không vui vẻ.
Hắn vỗ vỗ con gái, lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: "Lâm Kiều, anh đang chịu khổ vì em đó."
Hắn vẫn chưa từ bỏ.
Thế nhưng, tôi có chế.t cũng không thừa nhận đâu.
Tôi tự giễu trong lòng, cúi xuống, dịu dàng chạm vào đầu hắn: "Lâm Kiều! Bây giờ, anh thấy lo cho trạng thái tinh thần của em đấy. Nếu em cứ mãi như thế này, anh nghĩ phải đưa em tới bệnh viện để khám não. Em biết mà, gia đình chúng ta có một bệnh viện, trên đảo, ít người, khá yên tĩnh à..."
"Đừng, đừng, đừng!"
Hắn cuống cuồng.
Hắn biết rõ, hắn bây giờ chính là Lâm Kiều, một con cừu non yếu ớt bất lực không thể phản kháng.
Hắn nắm lấy tay tôi, nghiến răng lấy lại bình tĩnh.
"Được rồi, Chung Dữ."
Hắn ta đột nhiên gọi tôi là Chung Dữ, như thể hắn đã hiểu rõ vấn đề.
Hắn muốn lại gần tôi nhưng vì vết sinh mổ, không cử động được nhiều nên chỉ có thể hơi ngóc đầu dậy.
"Chung Dữ, em có một chuyện muốn nói anh nghe. Đừng hoảng"
Hắn thì thào: "Thật ra, em là anh đến từ thế giới song song. Bởi vì trận hoả hoạn, nên đột nhiên xuyên vào thân thể của Lâm Kiều ở Thế Giới này."
Tôi đã nhìn hắn như một đứa ngốc.
Vài giây sau, hét ra ngoài: "Quản lý Từ, đi gọi bác sĩ tâm lý đến giám định tâm thần cho cô ta."
"Không không!"
Chung Dữ vội vàng kéo tay tôi, hắn thở dài,chấp nhận số phận của mình.
"Em... đang nói nhảm, em là Lâm Kiều, tinh thần em không bị gì hết."
Hắn đã hiểu rõ vấn đề, giờ đây chỉ có thể chấp nhận thân phận này, chăm sóc tốt cơ thể, khoẻ rồi mới kiếm ra hướng giải quyết.
Nếu không thì, hắn nhất định sẽ bị đưa tới bệnh viện tâm thần.
Thuộc hạ bên ngoài chạy vào, nhất thời sửng sốt: "Ông Chung.. Có cần gọi không?"
Chung Dữ nhìn tôi cầu xin.
Tôi hài lòng vơi sự hoảng loạn của hắn trong giây lát, rồi mới xua tay: "Ra ngoài đi!"
"Được rồi."
Người thuộc hạ ngơ ngác đi ra ngoài, bất ngờ đụng phải ai đó.
"Ối! Ngươi bị sao vậy ha????? YAAAAA!"
Tôi quay đầu nhìn, đó là mẹ của Chung Dữ.
Tôi đã gọi bà ta đến.
Trên tay bà ta còn cầm theo một bình giữ nhiệt, chắc là canh dinh dưỡng dành cho bà đẻ.
Sau khi mắng tên thuộc hạ, bà ta mới cười rồi bước vội vào trong.
"Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho mẹ! Thiệt là cái tình!!! Mẹ còn chưa kịp chuẩn bị cái gì đây.."
Chung Dữ nhìn thấy mẹ hắn, đôi mắt ươn ướt: "Mẹ..."
"Ôi chao, ôi chao! Bé ngoan, đứa bé đâu? Con trai hay con gái? Nhanh!! Để mẹ nhìn cái nào!"
Lúc mang thai, tôi không đồng ý kiểm tra giới tính thai nhi, vừa rồi khi gọi điện cho bà ta, tôi cũng không nói giới tính đứa bé.
Vì thế, bà ta bây giờ vẫn chưa biết gì cả.
Bà ngồi xuống mép giường, đưa tay muốn ôm lấy đứa bé.
Chung Dữ cẩn thận bảo vệ bụng mình, cười nói: "Con gái."
Vừa dứt lời, mẹ Chung sững người một lúc, sắc mặt liền tối sầm lại.
" Con gái?"
Bàn tay đang muốn ôm đứa bé rụt lại, ghét bỏ nhìn Chung Dữ: "Sao lại là con gái hả?"
Con gái thì làm sao?
Tôi chưa kịp nói, Chung Dữ đã nói trước:" Con gái thì làm sao? Đó là đứa bé con vất vả mới sinh ra đó!"
Nói xong sửng sốt một chút, dù sao cũng là mẹ ruột của mình, hắn không muốn so đo với bà.
Hắn nhìn bình giữ nhiệt trên bàn, vẻ mặt dịu lại: "Mẹ.. đây là canh mẹ mang cho con sao? Thơm quá."
Hắn đưa tay định lấy, nhưng mẹ Chung với vẻ mặt tối sầm đã giật lấy chiếc bình giữ nhiệt!
Sau đó, đưa nó cho tôi.
"A Dữ, canh này không để cô ta uống! Con uống đi."
7
Tôi nhìn vào bình giữ nhiệt, và vẻ mặt khó tin của Chung Dữ.
"Mẫu tử tương tàn", quả thật là không tệ.
Tôi cầm bình dữ nhiệt, hỏi bà ta: "Mẹ... mẹ có muốn nhìn đứa bé không?".
Mẹ Chung bĩu môi: "Có gì tốt đẹp mà nhìn?? Ah! Mẹ nhớ ra, mẹ có hẹn dì Lưu đi làm tóc. Mẹ đi đây!!"
Bà ta, tay cầm khăn choàng, vỗ mông bỏ đi không thèm nhìn lại.
Nhìn tô canh, tôi không thể uống, nên đưa Chung Dữ uống để bồi bổ thân thể của tôi.
"Tính tình mẹ anh thẳng thắn, em đừng nghĩ nhiều, canh đang nóng uống đi."
Tôi đặt cái bình cách nhiệt lên bàn.
"Em biết rồi."
Hắn thở dài, nhắm mắt lại.
Rồi lại mở mắt ra, trông có vẻ không tốt.
Khó chịu một lúc, hắn nói với tôi:"Ừm... em có chút.."
" A Dữ"
Đột nhiên, có người cắt lời hắn.
Tôi quay lại thấy Hồ Duyệt đang nhìn vào.
Tôi và Chung Dữ đồng thời trả lời: "Duyệt Duyệt?"
Hồ Duyệt sững sờ một lúc.
Cũng may, lúc nãy bên ngoài, tôi đã nói với Hồ Duyệt rằng, Lâm Kiều bị kích thích nên tinh thần bất ổn.
Cô ta không để ý, chạy đến và nũng nịu nắm lấy cánh tay của tôi: "A Dữ, sao anh vào đây lâu như vậy? Em đói rồi."
Tôi cưng chiều sờ cái mũi nhỏ của cô ta: "Bé ham ăn này.. Đi, đi ăn cơm thôi."
Cô ta cười ngọt ngào, nắm lấy tay muốn kéo tôi đi.
"Chờ một chút!"
Chung Dữ không kìm được, có lẽ thật sự rất khó chịu, nên chẳng quan tâm tới Hồ Duyệt, có chút ngượng ngùng nói:" Khoan đi đã, em có chút mắc.."
Tôi hỏi, "Vậy thì sao?"
"Hai người... đỡ em chút."
Tôi còn chưa nói gì, Hồ Duyệt đã bùng nổ trước.
"Lâm Kiều! Cô không bị sao? Còn muốn chúng tôi hầu hạ cô? Cô là công chúa quý tộc hay gì vậy? Cô giả bộ ẻo lã làm gì?"
Chung Dữ có chút ngạc nhiên, chắc hắn không thể tin được rằng những lời như vậy, lại từ miệng người mình yêu thương thốt ra.
"Tôi vừa mới sinh con...đó"
"Vậy thì sao? Sản phụ bên cạnh giường cô, hôm nay có thể xuống dưới đi dạo rồi kìa."
Hồ Duyệt tức giận, ngẩng đầu lên, mắt ươn ướt tố cáo với tôi: "A Dữ... cô ta giả vờ đó! Cô ta không muốn nhìn thấy chúng ta bên nhau! Cô ta đang giả vờ yếu đuối lừa anh ở lại! A Dữ...anh đừng bị loại trà xanh này lừa gạt!!"
Chung Dữ bị shock rồi.
"Duyệt Duyệt? Sao em có thể nói những điều như vậy? Em luôn là một cô gái rất tốt bụng?"
Hồ Duyệt tức tối dậm chân: "Nhìn đi!! Nhìn đi!!!! Lại bắt đầu đạo đức giả! Miệng cô ta quá lợi hại, em nói không lại cô ta rồi!!! A Dữ, anh không được phép bị cô ta làm cho mê muội!!"
Tôi đưa mắt lạnh lẽo nhìn sự bất lực của Chung Dữ, trong thâm tâm thấy thật buồn cười.
"Chung Dữ! Anh chưa bao giờ thấy một Hồ Duyệt như thế này đúng không?"
Nhưng trong mấy tháng qua,đây chính là người đàn bà, ngày đêm tôi phải đối mặt đó.
" BẠCH NGUYỆT QUANG" của hắn chính là cơn ác mộng của tôi.
Thở nhẹ một hơi, tôi đưa tay lên lau mắt cho Hồ Duyệt: "Duyệt Duyệt... Đừng khóc, cô ta không lừa được anh đâu. Đi thôi!"
Tôi đưa Hồ Duyệt rời đi.
Còn Chung Dữ, trái lại rất lâu sau mới định thần lại, không thể nói được câu nào.