6
Buổi tối, Chung Dữ tỉnh, ngay khi vừa tỉnh dậy, hắn đã vội vàng muốn được nhìn thấy đứa bé.
Mặc dù, đã trở mặt thành thù với tôi, nhưng đứa bé này cũng là con của hắn.
Hơn nữa, đây chính là hắn tự đến Quỷ Môn quan dạo một vòng, khó khăn lắm mới sinh được.
Tôi cũng không cản cho hắn gặp, dù sao, cũng phải để hắn cho con bú.
"Con trai hay con gái?"
"Con gái."
Trong mắt hắn hiện lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh biến mất, yếu ớt gật đầu: "Con gái cũng tốt, đều tốt cả, dù sao cũng là con của mình"
À! CON GÁI CŨNG TỐT.
Thời gian tôi mang thai, mẹ Chung Dữ ngày nào cũng thắp hương lễ Phật, nói rằng họ Chung độc đinh mấy đời ( có một con trai),nên nhất định phải sinh con trai.
Tuy rằng, Chung Dữ không nghĩ vậy nhưng cũng có chút bị ảnh hưởng, trong lòng nhất định muốn có một đứa con trai.
Nếu hôm nay, con gái không phải do hắn tốn sức sinh ra, có lẽ tới 8 phần hắn sẽ không vui vẻ.
Hắn vỗ vỗ con gái, lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: "Lâm Kiều, anh đang chịu khổ vì em đó."
Hắn vẫn chưa từ bỏ.
Thế nhưng, tôi có chế.t cũng không thừa nhận đâu.
Tôi tự giễu trong lòng, cúi xuống, dịu dàng chạm vào đầu hắn: "Lâm Kiều! Bây giờ, anh thấy lo cho trạng thái tinh thần của em đấy. Nếu em cứ mãi như thế này, anh nghĩ phải đưa em tới bệnh viện để khám não. Em biết mà, gia đình chúng ta có một bệnh viện, trên đảo, ít người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-nao-da-khien-ban-doc-cam-thay-sang-khoai-nhat/451900/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.