3.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Chung Dữ ngã xuống đất, cả người co lại do đau đớn.
Trong nội tâm, tôi chỉ cảm thấy mỉa mai.
Tôi đã từng yêu hắn nhiều như thế nào.
Dù sợ hãi hôn nhân sinh con, nhưng vẫn đồng ý gã cho hắn, vì hắn mà sinh con.
Tôi đã từng nghĩ rằng, hắn thực sự yêu tôi.
Một tổng giám đốc trẻ tuổi, giá trị con người lên tới hàng trăm triệu, lại để mắt tới tôi, một nhân viên mới không bối cảnh. Mỗi ngày, dù mưa hay gió, không ngại đón đưa tôi đi làm, tự tay nấu ăn cho tôi, theo đuổi tôi trong suốt nửa năm. Đây không phải là yêu thì có thể là gì?
Vào ngày kết hôn, lúc mời rượu, một người bạn học say khướt của hắn nhìn tôi và nói: " Giống! Cô rất giống đó!"
Khi đó, tôi còn nghĩ anh ta đang nói tôi và Chung Dữ có nét phu thê, nội tâm còn rất vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc.
Một năm sau ngày cưới, Chung Dữ vẫn luôn đối tốt với tôi, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ hạnh phúc cả đời.
Thế nhưng, tới khi tôi mang thai tháng thứ năm, cơn ác mộng đã tới.
Ngày hôm đó, Chung Dữ đưa tôi đi khám thai.
Trên đường đi, chiếc điện thoại trượt rơi vào khe hở, tôi thò tay định lấy lên, không ngờ lôi lên một chiếc quần lót ren.
Tôi lật cái quần lót đó ra, dấu vết xé rách đầy bạo lực trên đó đã khiến tôi tuyệt vọng.
Tôi có thể hình dung ra được, người đàn bà kia, đã hả hê tự đắc như thế nào, khi nhét thứ bẩn thỉu này vào khe hở, để tôi phát hiện ra.
Cô ta thắng, như cô ta mong muốn, tôi đã suy sụp hoàn toàn.
Từ hai tháng trước đó, thái độ Chung Dữ đối với tôi đột nhiên lạnh nhạt dần.
Khi đó, tôi nghĩ do mình có thai, không thỏa mãn được hắn, khiến hắn lạnh nhạt với mình.
Cho đến khi tôi nhìn thấy cái này, tôi cuối cùng đã hiểu tại sao.
Chung Dữ giật lấy nó, nhanh chóng giải thích:" Có thể do người nào đó làm rơi ở đây. Anh đã cho nhiều người mượn xe này!"
Tôi hiển nhiên không tin, cùng hắn cãi nhau một trận, chất vấn hắn ta, người đàn bà đó là ai?
Lúc đầu, hắn còn tìm cớ giải thích một hồi, nhưng cuối cùng, hắn không còn kiên nhẫn nữa mà hét lên: "Đủ rồi! Đừng có phát điên nữa!"
Chính lúc này, khi tôi nhìn ánh mắt hắn, bàng hoàng nhận ra, tất cả tình yêu mãnh liệt trong mắt hắn từng dành cho tôi đã không còn nữa.
Giây phút đó, tôi đau khổ đến không thể thở được, từng hơi thở như rút hết sức lực.
Tôi không thể không nghĩ đến chuyện ly hôn.
Sau cuộc cãi vã hôm đó, tôi tức giận bỏ đi, ở tạm nhà bạn mình vài ngày, không nghe bất cứ cuộc gọi nào từ Chung Dữ.
Sau đó, bạn tôi khuyên: "Bỏ hắn ta, mày sẽ nuôi con như thế nào? Về nhà đi, nghĩ kỹ chút, không có tình cảm của hắn, thì còn tiền của hắn, mặc sức tiêu xài, làm một quý bà giàu có chẳng phải sướng hơn không?"
Tôi đã bị cô ấy thuyết phục.
Ba ngày sau, Chung Dữ đến đón,
tôi tự an ủi, tự làm tê liệt,chống lại sự đau đớn trong tim, tận dụng cơ hội này mà trở về.
Tối về đến nhà, tôi liền nhận được một tin nhắn lạ.
Đó là một bức ảnh chụp chung,có một người đàn ông cười rạng rỡ, còn lại là người đàn bà mặc váy trắng, với khuôn mặt ngọt ngào, đầu dựa vào vai anh ta.
Tôi tức giận đến run người.
Bởi vì, người đàn ông trong ảnh chính là Chung Dữ. Còn người đàn bà kia, so với tôi có tám phần giống nhau.
Không phải lớn lên giống nhau, nét mặt của tôi và cô ta không hề giống nhau! Nhưng khi ở cùng một chỗ, khí chất lại hoàn toàn như nhau.
Chỉ nhìn sơ qua, sợ rằng ngay cả bạn bè tôi cũng nhận nhầm.
Tôi chợt nhớ lại những gì bạn học cũ của Chung Dữ đã nói trong ngày kết hôn.
Giống! Cô rất giống đó!
Tôi lúc này mới hiểu được, mình chỉ là cái bóng của người đàn bà kia!
Và người đàn bà đó, đã trở lại