Hạ Thủy đứng lên che đi cảm xúc bồi hồi, cơn gió lạnh mang theo mùi của mùa đông khẽ thổi qua, mái tóc bạc nhẹ nhàng bay lên cùng chiếc khăn quàng cổ trắng hệt như đôi cánh thiên sứ đang vỗ về mạnh bạo chẩm bị rời đi. Vài cánh hoa yếu ớt không chịu được sức gió liền xa nhụy, để lại bầu cùng hàng nghìn phấn trôi theo cơn gió hất tung mình lên không trung rồi tìm nơi nào đó yên tĩnh mà đáp xuống.
Dạ Anh Tuấn ngẩn ngơ, đôi mắt đen thẳm không một giây nào rời bỏ người trước mặt, anh tưởng như thời gian đang ngừng lại. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Dạ Nguyệt Linh tay mang trà tay cầm bánh vui vui vẻ vẻ phát hiện anh trai ở phía trước liền hí mắt chạy tới:"anh hai......"
Một bóng đen vụt qua trước mặt làm cô lảo đảo, lại nghe thấy tiếng cô bạn mỹ nhân của mình đâu đây.
"Honey, anh đã về" Hạ Thủy ôm lấy cổ anh, khiễng gót chân đôi môi đỏ đầy đặn rất không an phận mà đùa nghịch với đôi môi của anh, kéo anh thấp xuống cắn lên vành tai.
Dạ Nguyện Linh mồm cũng A mắt chữ O trợn trừng lên nhìn ảnh đẹp trước mặt, hai tay run lẩy bẩy đánh rơi luôn trà bánh rất may bà quản gia đi gần đó sống nhiều năm biết thật nhiều tình huống chỉ cần liếc mắt là nhìn ra tương lai của đĩa trà bánh kia, bà nhanh tay đỡ lấy để lên bàn chính mình ở một bên nhường lại không gian tiếp tục câu chuyện...
Như không thể tin vào mắt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mot-lam-nu-quan-chung-sao-kho-vay/2323029/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.