Trong phòng khách ba người ngồi trên sofa, hai nói chuyện rôm rả, một thì mắt luôn dán vào cái máy vi tính xách tay. Dạ Anh Tuấn nhìn màn hình vi tính thi thoảng lại liếc lên nhìn hai người con gái mà nhìn ai thì chỉ có mình anh biết, đột nhiên anh nhớ tới gì đó, anh đứng lên đi về phòng lúc ra trên tay có cầm thêm một chiếc hộp.
Anh đặt nó lên bàn:"tiểu Linh, hôm trước em nói mất điện thoại anh có mua cái mới cho em này".
Dạ Nguyệt Linh quay qua nhìn chiếc điện thoại đời mới mắt sáng lên, liếm môi như thể là đang nhìn miếng mồi ngon lành. Cầm nó trong lòng bàn tay, lau lau chùi chùi cô cẩn thận mở máy.
Dạ Anh Tuấn:"Sao? Có thích không?".
Dạ Nguyệt Linh:"Thích, cảm ơn anh hai".
"Cậu mất điện thoại khi nào?" Hạ Thủy thấy cô thích ra mặt cũng vui vẻ hỏi.
"Là hôm thi đó, quái thật cất trong cặp mà mất tiêu" cô cũng nghĩ lại xem hay mình đã đem chiếc điện thoại thân yêu với bảy sắc cầu vồng nhồi nhét qua xó xỉnh nào chăng, nghĩ mãi cũng chẳng nhớ thế nên cô cũng mặc kệ, khư khư ôm chiếc điện thoại mới mãi không buông.
"Muộn rồi tớ nên về" Hạ Thủy nhìn đồng hồ đeo tay.
"Anh hai hay anh đưa cậu ấy về đi, đêm tối con gái một mình nguy hiểm lắm" phải tranh thủ cho hai người ở riêng bồi dưỡng tình cảm mới được.
Dạ Anh Tuấn biết thừa ý nghĩ của cô em nhưng anh vẫn đồng ý đưa Hạ Thủy về.
Chờ đí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mot-lam-nu-quan-chung-sao-kho-vay/2323030/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.