Từ khi ông thầy họ Mã kia bị đuổi khỏi trường, ngày nào cũng như ngày nào cô đều được nhận các loại ánh mắt sùng bái, đi đến đâu cũng có người chào hỏi. Ngại thật chứ, làm người nổi tiếng cũng khổ, cười.
Thêm cả các cục nợ suốt ngày bám theo nữa. Dạ Nguyệt Linh dừng bước đi quay lại lườm xéo tên dở đứng phía sau, cô hằm giọng đe dọa:"Này họ Dương, anh mà còn đi theo tôi nữa là tôi thiến anh".
Dương Quang Hạo cười tủm tỉm ánh mắt đầy sủng nịnh, hắn đưa tay lên xoa đầu cô làm rối cả tóc "em thiến anh thì em phải chịu trách nhiệm đó".
Móa tên dở này hôm nay ăn nhầm thuốc sao, chỉ cái việc anh theo tôi đã làm tôi sống không nổi với vài ánh mắt "khá thân thiện" của vài người nào đó rồi đấy. Tên này nhất định muốn chù ẻo cô hi sinh sớm đây mà, thâm hiểm quá thâm hiểm.
"Này, họ Dương".
"Ừ".
"Anh tính theo tôi vào WC nữ à?".
"Nếu em muốn".
"........." tên mặt dày "tôi cấm anh bước vào, tôi thiến đấy, không chịu trách nhiệm đâu".
Hắn lại cười, sao thấy ghét cái nụ cười của hắn thế nhỉ " điên".
.................ăn tết quên cả viết................. Sân thể chất.........
"Nam chạy mười vòng, nữ tám vòng, xong chia đội chơi bóng chuyền. Tôi mà thấy ai lười thì đừng bảo tại sao tôi ác" thầy thể dục thổi còi " bắt đầu đi".
Dạ Nguyệt Linh bữu môi, nhìn cái thân hình cơ bắp lực lưỡng kia của ổng cộng thêm cái tính cứng như sắt thép, cô đoán ổng ế là cái chắc rồi. Người phụ nữ giỏi dang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chuyen-mot-lam-nu-quan-chung-sao-kho-vay/120358/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.