Tình yêu có phải là một bức tranh màu hồng phấn hay không, hay chỉ là những mảng màu xám xịt đầy tăm tối? Quá trình trải qua tình yêu luôn khiến cho người ta cảm thấy vừa ngọt ngào, nhưng cũng thật là khổ sở. Nó giống như một thanh sô cô la, khi ăn vào vừa có vị ngọt đượm của đường, lại xen vào đó là mùi vị hơi đắng, nhưng lại có thể lưu luyến khắc sâu trong lòng.
Đối với cậu chủ, cô gái bé nhỏ này chính là bảo bối, là viên ngọc quý của cậu, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, chính là nguyện cưng chiều thành thói. Cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì, cậu có thể dùng cả đời mình để bao che. Cô là mạng sống của cậu. Gặp gỡ được cô, đó chính là điều hạnh phúc nhất trên đời này đối với cậu. Tiểu bảo bối chính là tiểu bảo bối, có chút đáng thương, nhưng vẫn thật đáng yêu, khiến cho lòng cậu mềm nhũn. Thế nhưng, bảo bối của cậu có một tật xấu - chính là quá mê trai? Hoặc cũng có thể là do cậu bị ăn bình giấm chua mà thôi. Nhưng là, mỗi lần cô léng phéng bén mảng tới thằng cha nào lại làm cho cậu tức điên lên mất! Tiểu bảo bối là của cậu, của một mình cậu!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.