Nụ hôn ngày một điên cuồng khiến Nguyệt Vy trở nên sợ hãi, cô khóc nấc lên: “Đừng... tôi không... ưm... Huhu... um..." 
Cuối cùng mọi thanh âm nức nở đều bị anh nuốt chửng, chiếc váy trên người bị hắn xé đi. “Hoàng Phong, Hoàng Phong, tôi không muốn. Đừng mà... Phong!!!” Cô gào lên, hai tay chống trên ngực không ngừng đẩy ra, mặt nghiêng hẳn về một bên, răng mỗi va chạm liên tục vào nhau. Mặt mày tái xanh không một giọt máu. Toàn thân như bao phủ trong chiếc lưới, càng giãy dụa càng bị siết chặt, đau đớn, khó chịu, bức bối, sợ hãi. Cô khóc đến họ ra, không ngừng cầu xin hắn, đáng thương vô cùng. Nhưng Hoàng Phong dường như chẳng hề nghe thấy, hắn điên cuồng hôn xuống trước ngực cô. Nói là hôn chỉ bằng nói là cắn. 
Hắn ép chặt cô vào người mình, bàn tay xoa nắn bầu ngực trắng mịn, thành đủ hình dạng rồi cắn mạnh bạo. Nguyệt Vy vừa đau vừa tủi thân, cơ thể run rẩy mãnh liệt, cô khóc trong ủy khuất sợ hãi: “Đau... Hoàng Phong... tôi đau... anh đừng cắn nữa. Đừng 
Nguyệt Vy sớm đã khóc không còn nước mắt, cô thực sự rất sợ Hoàng Phong. Nỗi ám ảnh hắn gây cho cô quá lớn khiến cô không thể nào quên được. Trước kia, cô chỉ là cô gái nhỏ chưa biết mùi đời, đối với nhu cầu một người đàn ông cường trán vô độ như Hoàng Phong, căn bản không thể nào thích ứng được. Hoàng Phong làm tình gần như bạo lực, lần nào cũng làm cô khiếp sợ khóc đến khản cổ. Sau hai năm xa hắn, bình yên kéo dài chưa được bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619996/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.