Đêm đó, Nguyệt Vy khóc đến phát sốt. Làm Hoàng Phong cũng thao thức theo, thức trắng canh cô suốt, hết đắp khăn lên trán cô thì lại dỗ dành uống thuốc. Đến ngày hôm sau, cả người cô vẫn nóng hầm hập, không thuyên giảm chút nào. Hắn phải gọi bác sĩ đến tại nhà, truyền nước biển cho cô. Đến chiều bác sĩ lại đến một lần nữa, lần này còn mang theo rất nhiều thuốc bắc. Mãi đến tối, tình hình Nguyệt Vy cũng tốt hơn một chút cuối cùng cũng hạ sốt. 
Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã chập tối, rừng cây hiu hắt còn có cả tiếng côn trùng kêu. Không gian lạnh lẽo lại hoang vu, phảng phất sự u ám man rợ. Ba ngày, đã tròn ba ngày cô ở đây, không ra ngoài, không tiếp xúc với ai ngoài Hoàng Phong. 
Ngôi biệt thự này không khác áo một nhà tù cao cấp. Cô vùi mặt xuống đầu gối, giọt lệ trào ra từ khỏe mi, cay đăng mặn chát thấm ướt mi 
Rút cuộc thì đến bao giờ cuộc sống của cô mới trở về như xưa. Những ngày tháng tự do tươi đẹp dưới ánh mặt trời, ngày ngày hằng say trên giảng đường, trở về nhà bên màm cơm cùng mẹ và Nhật Tân, cuộc sống trước kia cho dù không sung túc nhưng ít nhất cũng vui vẻ và tự do. không giống như bây giờ... cô như con chim non bị gãy cánh, mắc lại trong chiếc lồng vàng rồi thoi thóp chờ chết. Có cảm giác sinh khí và hơi thở như từng chút mất đi. Nước mắt rơi lã chã, cô tủi thân gục đầu lên đầu gối khóc nức nở. 
Đúng lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619995/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.