Hoàng Phong nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, không nhanh không chậm bắt máy. Hắn vừa cầm điện thoại vừa đi đến tủ quần áo, bộ dạng tùy ý lại có chút biến nhác. “Có chuyện gì?” Giọng hắn nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp khác hẳn với sự ôn nhu dịu dàng khi nói chuyện với Nguyệt Vy. 
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng nói khẩn trương của Minh Khang, vì không gian khá im ắng nên Nguyệt Vy có thể nghe rõ lời anh ta trong điện thoại. “Tổng giám đốc, phu nhân tìm đến công ty, hiện tại đang ở phòng của anh. Phu nhân nói sẽ đợi đến khi nào gặp anh thì thôi. 
Bàn tay đang chọn quần áo của Hoàng Phong chững lại một giây: “Bây giờ vẫn đang đợi?” “Vâng. 
Nguyệt Vy tiếp tục nghe ngóng. Cô biết dì Kim Ánh tìm đến công ty là vì muốn gặp Hoàng Phong, còn tại sao muốn gặp hắn đương nhiên là liên quan đến cô. Bây giờ chỉ có dì ấy mới cứu được cô thôi. Nguyệt Vy nắm chặt mép chăn, chờ đợi câu trả lời của Hoàng Phong. Hắn lấy chiếc váy trắng trong tủ ra, ngắm nghía một lúc, phản chiếu trong gương là nụ cười nhàn nhạt của hắn, Nguyệt Vy nghe hắn nói: “Cứ để cho mẹ tôi đợi. À... Nhớ mang lên cho bà ấy một tách cà phê, sau đó nhắn với bà ấy... 
Hoàng Phong cố ý dừng lại, xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ trên giường, đôi mắt thâm sau mang theo ý cười nguy hiểm thẳng tắp bức bách cô. Nguyệt Vy hoảng hốt né tránh ánh nhìn hắn, trái tim trong ngực nhảy loạn. Hoàng Phong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619997/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.