Cô kinh hãi nhìn anh, bàn tay cầm miếng táo nhỏ run run, hệt như sóc con trộm đồ ăn bị phát hiện. "Sang... sang Mỹ làm gì?” Cô lắp bắp, biểu tình ngờ vực xen lẫn hoảng hốt. Hoàng Phong cầm miếng táo cắn dở trên tay cô đưa đến bên miệng, 
Nguyệt Vy theo bản năng hả miệng, cắn lấy một miếng, lúc này anh mới dịu dàng nói: "Qua đó, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi chữa cho em. Anh biết, Vy của anh rất thích trẻ con. Em yên tâm, mọi chuyện sẽ để anh lo. Sớm thôi, chúng ta sẽ có một đứa con. 
Trong lòng Nguyệt Vy không khỏi hoang mang. Miếng táo trong miệng đằng chất vô cùng, nuốt xuống cổ, vừa đau vừa rát. 
Cô cắn môi, rối rắm củi đầu, ánh mắt quẫn bách tràn ngập vẻ lưỡng lự lo lắng. Nếu như đi Mỹ, nếu như đi Mỹ thì... chuyện cô rời khỏi đây, kế hoạch của dì Ánh sẽ như thế nào đây? 
Nhìn vẻ lo lắng của Nguyệt Vy, Hoàng Phong cứ tưởng rằng cô vẫn còn buồn chuyện mất đứa con bèn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tấm lưng Nguyệt Vy rất gầy, vòng ôm của anh lại rất chặt, cánh tay dài vòng quanh cơ thể có cường thể khảm cô vào lồng ngực. Tựa như muốn dung nạp cô vào người, không muốn mất đi, ngang ngược cố chấp. 
Nguyệt Vy có chút khó thở, hoảng hốt đẩy anh ra, cả người run lẩy bẩy. Hoàng Phong nhận ra sự khác thường của cô, muốn vươn tay chạm vào cô, Nguyệt Vy liền cả kinh né tránh: "Đừng... đừng tới đây. Cô túm chặt chăn, co ro lùi hẳn về thành giường, hệt như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619981/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.