Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời không trong xanh không một gợn mây. Gió nhẹ thoáng qua cuốn theo hương hoa thoang thoảng, hiếm thấy bệnh viện nào lại có một khuận viên đầy hoa như vậy.
Trên chiếc ghế đá, cạnh những luống hoa cải xinh xắn, là bóng hình của một người phụ nữ lớn tuổi cùng một thiếu niên. Ánh nắng nhàn nhạt nhảy nhót trên chiếc áo sơ mi của chàng trai, khuôn mặt cầu trầm ngâm, bờ môi mím chặt tựa như đang suy nghĩ điều gì. "Nguyệt Vy có đồng ý rời đi không cô?” Giọng cậu chùng xuống, hơi thở nặng nề đi.
Hoàng Kim Ảnh thở dài: "Bây giờ thật sự không còn lựa chọn nào khác. Cô biết như vậy là thiệt thòi cho con bé nhưng mà cô cũng thật sự hết cách rồi. Với tính cách của Hoàng Phong cô có nói đẳng trời nó cũng không nghe. Bây giờ, bảo nó buông tha con bé còn khó hơn lên trời
Dừng một chút, bà nói thêm, ánh mắt đã nhập nhòa ánh nước: “Cô thương Nguyệt Vy như con gái mình. Bây giờ nó ra nông nổi này rồi, cô không thể làm ngơ thêm nữa. Tần, cô muốn nói chuyện này với con vì cô biết con thương Nguyệt Vy thật lòng. Nếu con đồng ý, cô sẽ lo liệu cho con và hai mẹ con Nguyệt Vy rời đi nhanh chóng. Theo cô biết thì hình như con nghỉ học rồi đúng không?"
Nhật Tân nhìn người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt đề phòng, lông mày nhíu chặt lại, cậu hỏi: "Cô còn biết được gì nữa?”
Thái độ cậu rất thẳng thần. Trên gương mặt hiện lên tía dò xét Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619980/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.