Nhìn ánh mắt như ngâm trong băng lành của Hoàng Phong, can đảm trong cô xẹp lép như quả bóng xì hơi, Cô chớp chớp đội mắt trong veo, ấp ủng nói: "Em... em không lấy anh được. Em." “Tại sao?” Hoàng Phong lập tức chặn lại cô, giọng điệu rất ngang ngược. “Tại sao không được?" 
Nguyệt Vy lảng tránh ánh mắt của anh, nghĩ đến lời bác sĩ nói về tình trạng của cô, đáy lòng lại càng thêm chua xót, tại sao ư, cô nghẹn ngào: "Em không thể sinh con. 
Cô nói thêm: "Anh... hãy tìm người phụ nữ khác đi.” 
Nghe đến đây, ánh mắt Hoàng Phong chùng xuống một màu ảm đạm: "Nguyệt Vy... 
Bọn họ đã mất đi đứa con đầu tiên, và sau này rất có thể Nguyệt Vy cũng sẽ không có con. Đều tại anh? Tất cả đều tại anh? Cô nói không sai. Hoàng Phong vuốt vuốt mái tóc mềm của cô, anh thốt ra một câu từ tận đáy lòng: "Không sao cả. Anh chỉ cần em là đủ rồi." 
Với anh, có thêm một đứa con cũng được mà không có cũng được. Dù sao thì anh muốn đứa nhỏ cũng chỉ là vì muốn cô ở bên anh mãi mãi mà thôi. Với tính cách của cô, anh tin cho dù có thể nào cũng vì con mà yên phận ở bên cạnh anh, thế nên cũng không cần phải lo lắng cô rời khỏi anh nữa. Có đôi lúc anh cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn, anh đem lòng yêu một người con gái nhưng cứ lo được lo mất. Tâm can của anh đều đã phơi bày cả rồi nhưng vẫn không đổi lại được sự cam tâm tình nguyện của CÔ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619979/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.