Nguyệt Vy thẫn thờ nhìn hắn, cánh môi hồng rướm máu khẽ run rẩy, nghẹn ngào không nói nên lời. Việc mắt đỏ ửng, nước mắt thi nhau rơi xuống. 
Hoàng Phong nâng cắm cô lên, khẽ hôn xuống, vẫn là giọng điệu mềm nhẹ đó: “Nguyệt Vy, tôi biết em rất hận tôi, trong lòng chỉ luôn muốn tôi buông tha em, rời xa em càng xa càng tốt. Tôi biết, em chẳng vui vẻ gì khi ở cạnh tôi. Em biết không, nhìn em như vậy, bản thân tôi chẳng hề sung sướng gì? Vậy nên... 
Hắn thở dài, ngón tay mê luyến sượt trên da thịt phiếm hồng của Nguyệt Vy: “Tôi đã thử buông tay, đã dặn lòng phải để em đi. Nhưng rồi, khi nhìn thấy em vui vẻ bên người đàn ông khác, tôi lại chẳng cam lòng. Vy à... tôi nhận ra, bản thân mình đã yêu em quá nhiều, nhiều đến mức chỉ nghĩ đến việc phải xa em, tôi đã không chịu được." 
Một tháng qua không khác nào là thời gian cực hình với hắn. Công việc bộn bề chất đống cũng không thể lấn át được nỗi nhớ cô. Đến khi từ New York trở về liên đi tìm cô. Ngày đó, hắn nhìn thấy cô gái hắn yêu nở nụ cười tươi rói bên cạnh chàng trai khác, nhìn cô phơi phới rạng ngời sức sống đi dưới ánh nắng ban mai, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ an lòng vì Nguyệt Vy đã trở lại dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu ngày nào nhưng rồi khi ngẫm lại lại thấy nhói đau ở trong tim. 
Thì ra, không có hằn ở bên, Nguyệt 
Vy mới vui vẻ tươi cười như thế. Thì ra, không phải hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619914/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.