Nắng mai chen qua bức tường kính chạy dọc khắp căn phòng ngủ xa hoa. 
Nhẹ nhàng nhảy nhót trên đôi bờ vai trắng nõn của Nguyệt Vy, trên đó hiện lên vài dấu hôn mờ nhạt. Nguyệt Vy bị ánh sáng làm tỉnh giấc, cô hé hé đôi mi ra, vài tia sáng nhỏ vụn bay vào måt cô. 
Không gian căn phòng ngập chim trong sự ảo diệu lạ kỳ. Trước mặt Nguyệt Vy lúc này là gương mặt gần kế của Hoàng Phong. Ánh sáng hát lên mái tóc hàn, cả khuôn mặt ánh tuấn như bao phủ trong tầng hào quang. 
Đôi mày rậm, sống mũi cao, cả bờ môi mỏng nữa, tất cả như một kiệt tác tuyệt mỹ. Đẹp đến mức không chân thực, dù hai mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn toát lên khí chất trầm ổn anh tuấn, 
Giờ phút này, chẳng còn vẻ cao ngạo lạnh lùng đáng sợ nào nữa, mỗi một đường nét đều nhu thuận hiền hòa đến lạ kỳ. Làn da của hãn rất trắng, lại mịn màng đến khó tin, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Nguyệt Vy cảm thấy Hoàng Phong trước mặt cô lúc này rất giống như một đứa trẻ, rất an tĩnh lại ngoan ngoãn hiền lành. Bất giác, cô không kìm được mà đưa ngón tay chạm lên mặt hắn. Vừa chạm vào, đầu ngón tay đã truyền đến cảm giác mềm mại mịn màng thoải mái không chịu được. So với da con gái, da của Hoàng Phong có khi còn đẹp hơn rất nhiều lần. Chẳng biết ai xui khiến, cô đột nhiên lại nhéo mạnh lên má hàn một cái. Hoàng Phong vẫn không hề tỉnh lại. Nguyệt Vy làm xong chuyện xấu, liền muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619870/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.