không biết Hoàng Phong ở nơi nào rồi. Mãi đến hơn 10 giờ vẫn không thấy hắn về phòng.
Có lẽ là giận cô? Hoặc là muốn tránh mặt cô?
Nguyệt Vy cũng không đoán được tâm trạng của han.
Cô lăn qua lăn lại một hồi vẫn không thể nào vào giấc được.
Những câu nói kia của hắn cứ quanh quẩn trong đầu cô không thể nào thoát ra được. “Tôi yêu em. Rất yêu em. “Em không thể hình dung được. Tôi yêu em nhiều như thế nào đâu?" “Em có thể hạ mình thêm một chút không, một chút có được không em?"
Từng lời nói đó, là lần đầu tiên hắn nói với cô. Sự hèn mon cầu xin của hắn khiến cô có chút mềm lòng. Hoàng Phong trong mắt cô chưa bao giờ có chân thành sâu lắng như thế, chưa bao giờ buồn bã cô đơn như thế.
Cô dù không muốn nhưng vẫn không kìm được cảm giác buồn bã trong lòng. Thực sự từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ ghét Hoàng Phong, chưa bao giờ. Hắn là chàng trai duy nhất bảo vệ cô khi cô bị bạn học ăn hiếp, là người duy nhất dỗ dành cô khi bị mẹ mắng, là người lên vào phòng cô lúc 12 giờ đêm mang theo chiếc bánh kem với ánh nến lung linh rực rỡ.
Những năm tháng đó, Hoàng Phong đối với Nguyệt Vỹ, luôn là người anh trai tuyệt vời ấm áp. Mặc dù luôn gọi hàn là cậu chủ, thỉnh thoảng hắn còn hay bắt nạt, trêu chọc cô đến phát khóc nhưng không thể phủ nhận rằng hắn rất tốt với cô.
Nhưng những đoạn ký ức về tuổi 15 trở về sau của Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-chu-em-sai-roi/619869/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.