🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước khi cúp máy, Lâm Miểu luôn miệng căn dặn cha mình, "Canh cổng cho kỹ đó, đừng để kẻ xấu vào nữa."

"Sao," Lâm Kiến Hưng hầm hừ, "Mi là sếp ta chắc?"

Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì cha cậu đã nói trước: "Định xúi Tiểu Hoắc trừ lương ta nữa chứ gì?"

Cha cậu bất mãn nói: "Mi đúng là...... cáo mượn oai hùm!"

"Cha mới là hùm ấy," Lâm Miểu cãi lại, "Hoắc Dữ Xuyên giống hùm chỗ nào?"

Lâm Kiến Hưng tặc lưỡi: "Hôm nay cậu ấy đánh người dữ hơn hùm nhiều."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi nói: "Con nhớ hình như Hoắc Dữ Xuyên đâu có em trai."

"Nghe nói không cùng một mẹ." Lâm Kiến Hưng nói, "Sau đó cha nghe ngóng mới biết tên nhóc kia vừa tới đã gây sự với Tiểu Hoắc, đòi làm phó tổng gì đó, Tiểu Hoắc không chịu nên cậu ta nổi điên lên."

"Anh tưởng công ty này của mình thật đấy à!" Hoắc Thành Đống vừa tức tối vừa khinh bỉ nói, "Một đứa con rơi mà cũng dám xem mình là người nhà họ Hoắc sao."

"Con rơi?" Lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Thế mày không phải à?"

"Tôi......" Hoắc Thành Đống nghẹn họng, sau đó cứng cổ nói, "Dù sao tôi cũng sống ở nhà họ Hoắc từ nhỏ đến lớn chứ đâu như anh, chẳng biết từ xó nào chui ra nữa."

Hắn nhướng mày, "Biết đâu mẹ anh dan díu với người khác sinh ra anh, thấy nhà tôi giàu nên đến mạo nhận."

"Anh tưởng bọn họ tin mình lắm sao? Chẳng qua thấy anh có chút năng lực nên giữ anh lại kiếm tiền thôi."

"Mai mốt hết giá trị lợi dụng phải đi ăn xin như chó......"

Hoắc Dữ Xuyên gấp tài liệu lại rồi im lặng đứng dậy đi tới chỗ hắn.

Hoắc Thành Đống tưởng hắn đã bị mình thuyết phục nên đắc ý nói: "Lẽ ra anh phải nghe lời tôi sớm hơn mới đúng, tôi......"

Hoắc Dữ Xuyên đột ngột túm cổ áo hắn rồi vung nắm đấm tới.

"Á!"

Thế là khi các bảo vệ chạy lên thì thấy Hoắc Thành Đống bị đánh kêu oai oái, tay chân huơ loạn xạ, trong lúc hỗn loạn đánh trúng khóe miệng Hoắc Dữ Xuyên.

"Tiểu Hoắc đánh xong thì gọi xe cấp cứu cho cậu ta," Lâm Kiến Hưng nói, "Sai người kéo cậu ta đi."

Lúc đi hắn khóc bù lu bù loa, muốn chửi mà không dám, bị lôi đi xềnh xệch.

Ban đêm Lâm Miểu nằm trong chăn, càng nghĩ lông mày càng nhíu chặt, nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu ít nói như vậy làm sao chửi lại nó được? Nếu nó chửi cậu nữa thì cứ nói với tớ, để tớ chửi nó cho."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn tóc mái lòa xòa của cậu, "Cậu chửi giỏi lắm à?"

"Cũng...... Cũng tạm," Lâm Miểu ưỡn ngực nói, "Học từ Tưởng Nhạc Minh đó."

Tưởng Nhạc Minh sôi nổi hoạt bát, gặp ai cũng có thể huyên thuyên nửa ngày, chửi người càng siêu hơn, khai giảng năm nhất hắn chửi tài xế gian manh cố ý đi đường vòng, tài xế lái xe chạy mất quên cả đòi tiền.

"...... Giỏi ghê." Hoắc Dữ Xuyên bình luận.

"Chứ sao," Lâm Miểu hết sức tự hào, "Trong phòng tớ ai cũng giỏi hết."

Hà Duật hơi trầm tính nhưng học rất giỏi, là sinh viên xuất sắc chững chạc nhất phòng; Chu Trác cao to vạm vỡ, là thành viên trong đội bóng rổ của trường, đam mê duy nhất là bóng rổ, dẫn dắt đội mình thắng rất nhiều trận.

"Còn tớ thì hơi kém chút xíu," Lâm Miểu nói, "Chỉ giỏi ăn thôi."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười.

Lần này Lâm Miểu không nổi cáu mà chỉ hỏi hắn: "Vui hơn chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn cậu.

"Tớ biết hôm nay cậu không vui," Lâm Miểu chủ động đưa tay ôm hắn, "Ngủ một giấc rồi quên hết đi được không?"

Hoắc Dữ Xuyên ngửi mùi hương tươi mát trên tóc cậu, là mùi dầu gội mới trong phòng tắm.

Hắn nhắm mắt lại rồi nói khẽ: "Được."

Hai ngày sau, Lâm Miểu đang tìm tài liệu trong thư viện thì cha cậu nhắn tin.

"Con ơi, em trai Tiểu Hoắc lại tới kìa, còn dẫn theo mấy người mặc đồ đen nữa."

Lâm Miểu vội trả lời: "Cha đừng cho nó vào nhé."

Lâm Kiến Hưng: "Tiểu Hoắc cho vào rồi."

Lâm Miểu hấp tấp ôm ba lô chạy tới.

Khi cậu đến công ty Hoắc Dữ Xuyên thì thấy cha mình nhàn nhã đi dạo trước cổng, mấy bảo vệ khác cũng ở đại sảnh.

Lâm Miểu vội la lên: "Sao mọi người không lên bảo vệ Hoắc Dữ Xuyên?"

Lâm Kiến Hưng: "Tiểu Hoắc đâu có gọi."

Lâm Miểu tức gần chết, "Nếu cậu ấy bị đánh nữa thì con sẽ xúi cậu ấy đuổi việc cha luôn."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Miểu đi thang máy lên lầu rồi rón rén đến trước cửa phòng làm việc của Hoắc Dữ Xuyên nhìn vào, trông thấy một người quấn băng kín mít như xác ướp ngồi trên xe lăn, sau lưng có mấy người mặc vest đen, chắc là vệ sĩ.

Người kia thều thào: "Hoắc Dữ Xuyên, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đánh tôi nữa...... tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên phớt lờ hắn.

Hoắc Thành Đống hơi sợ hắn, không dám đòi làm phó tổng nữa mà hạ thấp yêu cầu: "Vậy...... Vậy làm giám đốc chi nhánh cũng được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Làm bảo vệ đi."

"Cái gì?!" Hoắc Thành Đống vừa sốc vừa tức, "Anh bảo tôi ra gác cổng ấy à?!"

Hắn nhảy dựng lên nhưng không thành công, căm giận nói: "Bảo vệ là cái thứ gì, anh dám bắt tôi làm bảo vệ hả?!"

Lâm Miểu tức giận đẩy cửa ra, "Bảo vệ thì sao? Bảo vệ cũng đi làm kiếm tiền vậy, tốt hơn cậu nhiều!"

Hoắc Thành Đống giật nảy mình, thấy cậu nổi nóng thì hỏi cậu: "Anh là bảo vệ à?"

Lâm Miểu: "Không phải."

Vậy sao nổi nóng, hắn còn tưởng mình đụng chạm đến cậu nữa. Hoắc Thành Đống lại quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên, "Dù sao tôi cũng không làm bảo vệ đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên ném tài liệu trên bàn cho hắn rồi nói: "Nếu mày ký được hợp đồng này thì cho mày làm giám đốc."

Hoắc Thành Đống không thèm nhìn mà hớn hở nói: "Được, chính anh nói đấy nhé! Chẳng phải chỉ là hợp đồng thôi sao, ký thì ký!"

Hắn tự tin đẩy xe lăn đi, trước khi ra cửa còn quay đầu cảnh cáo: "Nói phải giữ lời đó!"

Lâm Miểu đứng chặn trước bàn làm việc của Hoắc Dữ Xuyên như vệ sĩ.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới sau lưng cậu, "Đến bảo vệ tớ à?"

Lâm Miểu thấy Hoắc Thành Đống ra về mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao cậu không gọi bảo vệ lên, lỡ bọn họ đánh cậu thì sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải có cậu rồi à?"

"Tớ không giỏi đánh nhau lắm đâu." Lâm Miểu nhớ lại vẫn còn sợ, đám vệ sĩ lúc nãy cao to vạm vỡ, một tay cũng nhấc cậu lên được.

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn cậu, "Thế mà cậu còn chạy lên đây một mình nữa à?"

"Cha tớ không chịu lên, nói là cậu không gọi." Lâm Miểu hộc tốc chạy lên đây khát khô cả cổ, đang định tìm nước uống thì thấy trên bàn Hoắc Dữ Xuyên có một hồ sơ, hình như là bảng lương chi tiết.

Cậu lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy cột lương của Tiểu Trịnh ghi ba trăm ngàn. (~1,04 tỷ)

"Lương của Tiểu Trịnh ba trăm ngàn một tháng cơ á?!" Lâm Miểu trố mắt.

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.

Lâm Miểu: "Hai năm tớ mới kiếm được ba trăm ngàn, bằng một tháng của anh ấy thôi sao?!"

Thì ra Hoắc Dữ Xuyên chỉ keo kiệt với cậu thôi à?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.