Trước khi cúp máy, Lâm Miểu luôn miệng căn dặn cha mình, "Canh cổng cho kỹ đó, đừng để kẻ xấu vào nữa." 
"Sao," Lâm Kiến Hưng hầm hừ, "Mi là sếp ta chắc?" 
Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì cha cậu đã nói trước: "Định xúi Tiểu Hoắc trừ lương ta nữa chứ gì?" 
Cha cậu bất mãn nói: "Mi đúng là...... cáo mượn oai hùm!" 
"Cha mới là hùm ấy," Lâm Miểu cãi lại, "Hoắc Dữ Xuyên giống hùm chỗ nào?" 
Lâm Kiến Hưng tặc lưỡi: "Hôm nay cậu ấy đánh người dữ hơn hùm nhiều." 
Lâm Miểu im lặng một lát rồi nói: "Con nhớ hình như Hoắc Dữ Xuyên đâu có em trai." 
"Nghe nói không cùng một mẹ." Lâm Kiến Hưng nói, "Sau đó cha nghe ngóng mới biết tên nhóc kia vừa tới đã gây sự với Tiểu Hoắc, đòi làm phó tổng gì đó, Tiểu Hoắc không chịu nên cậu ta nổi điên lên." 
"Anh tưởng công ty này của mình thật đấy à!" Hoắc Thành Đống vừa tức tối vừa khinh bỉ nói, "Một đứa con rơi mà cũng dám xem mình là người nhà họ Hoắc sao." 
"Con rơi?" Lúc đó Hoắc Dữ Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Thế mày không phải à?" 
"Tôi......" Hoắc Thành Đống nghẹn họng, sau đó cứng cổ nói, "Dù sao tôi cũng sống ở nhà họ Hoắc từ nhỏ đến lớn chứ đâu như anh, chẳng biết từ xó nào chui ra nữa." 
Hắn nhướng mày, "Biết đâu mẹ anh dan díu với người khác sinh ra anh, thấy nhà tôi giàu nên đến mạo nhận." 
"Anh tưởng bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-nho-mon/3745383/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.