🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoắc Dữ Xuyên không mua thuốc cho Hạ Tòng Sơn mà chỉ hỏi thăm qua loa, còn cười nhạo một trận.

"Cười cái bép," Hạ Tòng Sơn hung dữ mắng, "Cái đồ trai tân!"

Hoắc Dữ Xuyên cúp máy rồi nhân đôi tiền nợ gửi cho hắn.

Hạ Tòng Sơn lập tức block Hoắc Dữ Xuyên.

Khi mở "Mạc Sắc", Hoắc Dữ Xuyên góp gần nửa số vốn. Sau đó làm ăn ngày càng phát đạt, nợ cũng ngày càng tăng, Hạ Tòng Sơn muốn chia cho hắn nửa quán bar nhưng hắn không chịu mà chỉ lấy tiền.

Thế là hắn trở thành chủ nợ lớn nhất của Hạ Tòng Sơn.

Gần hết giờ làm, Lâm Miểu mới nhớ hình như đêm nay không gặp thầy Dư lớp mình.

Chắc không phải ngày nào anh cũng đến, lâu lâu còn phải dạy buổi tối nữa.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ giữa buổi, Tưởng Nhạc Minh kéo Hà Duật chạy vội vào lớp nói với Lâm Miểu và Chu Trác: "Thầy Dư xỉu ở lớp bên cạnh rồi!"

Hai người giật nảy mình, "Hả?!"

"À nhầm," Tưởng Nhạc Minh sửa lại, "Suýt xỉu thôi."

Chu Trác hỏi: "Tụt huyết áp à?"

"Không phải," Tưởng Nhạc Minh đáp, "Nghe nói hôm nay tới trường mặt thầy ấy đỏ lắm, hình như còn đứng không vững nữa."

Mặt đỏ? Lâm Miểu suy đoán: "Bị sốt à?"

"Ừ," Hà Duật nói, "Lớp trưởng bên đó dìu thầy ấy tới phòng y tế rồi."

"Nghe nói cả người thầy ấy nóng hổi," Tưởng Nhạc Minh nói, "Làm lớp bên cạnh sợ hết hồn."

Đã sốt mà còn đi dạy, liều quá...... Lâm Miểu chợt nhớ tới Hoắc Dữ Xuyên thường xuyên tăng ca, có khi nào cũng xỉu trong văn phòng không?

Nếu những người khác về hết thì đâu ai biết hắn té xỉu nhỉ?

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu đừng tăng ca mãi thế, giữ gìn sức khỏe đi."

Hoắc Dữ Xuyên: ?

Lâm Miểu: "Lỡ cậu té xỉu thì có ai phát hiện không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không phát hiện ra à?"

Lâm Miểu: "Tớ có ở công ty cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gọi điện cho tớ."

Lâm Miểu nghĩ nếu không nghe điện thoại cũng chưa chắc là xỉu, biết đâu đang bận cũng nên.

Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu lanh trí nói, "Dặn cha tớ trông chừng cậu nhiều hơn đi."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thôi khỏi."

Lâm Miểu: "Sức khỏe là vốn liếng làm cách mạng đó 💪."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sức khỏe tớ kém lắm à?"

Lâm Miểu nhớ tới cơ bắp rắn chắc của hắn, yên lặng tắt điện thoại.

Tối hôm đó tan học, khi Lâm Miểu lên xe ở cổng trường thì chỉ thấy mỗi mình Tiểu Trịnh.

"Hoắc Dữ Xuyên lại tăng ca à?"

Bình thường hễ Hoắc Dữ Xuyên rảnh thì lại tới, lúc đói còn dẫn cậu đi ăn khuya, bởi vậy mới có bốn ký thịt kia.

Tiểu Trịnh nói: "Không phải."

Không tăng ca mà sao không đến? Trong lòng Lâm Miểu bỗng nhiên chua chua, "Đi gặp Triệu tiểu thư chứ gì?"

Hẹn hò lén lút đúng không?

Tiểu Trịnh vẫn nói: "Không phải."

Lâm Miểu thắc mắc, "Vậy sao cậu ấy không đến?"

Tiểu Trịnh đáp: "Bị người ta đánh."

"Hả?!" Lâm Miểu hoảng hốt bổ nhào tới chỗ Tiểu Trịnh, "Ai đánh cậu ấy?!"

Tiểu Trịnh: "Em trai."

Lâm Miểu: "Sao em trai lại đánh cậu ấy?!"

Tiểu Trịnh: "Không biết."

Lâm Miểu: "Đánh lúc nào?"

Tiểu Trịnh: "Chiều nay."

Vậy sao không nói với mình?! Lâm Miểu cầm điện thoại gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.

Điện thoại vừa kết nối thì Lâm Miểu sốt ruột hỏi ngay: "Cậu bị người ta đánh à?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

"Đánh chỗ nào?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Mặt."

Lâm Miểu quýnh lên, "Chắc không bị sưng thành đầu heo như sếp Hạ đấy chứ?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không có."

Lâm Miểu: "Vậy cậu bị sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu về xem đi."

Lâm Miểu càng sốt ruột hơn, nắm chặt quai ba lô, lần đầu tiên giục Tiểu Trịnh lái xe nhanh hơn.

"Hoắc Dữ Xuyên!"

Trong phòng khách, Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào sofa xem tài liệu, chưa kịp thấy người đã nghe Lâm Miểu hét ầm lên, sau đó đeo ba lô chạy tới ôm mặt hắn nhìn thật kỹ.

Khóe miệng Hoắc Dữ Xuyên bị trầy đỏ ửng, còn những chỗ khác có vẻ không sao.

"Trên người thì sao?" Lâm Miểu định cởi áo hắn ra nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên kéo lại.

"Không sao," hắn nói, "Trên người không có."

Lâm Miểu ngờ vực: "Thật không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thật mà."

Lâm Miểu nhìn vết thương trên khóe miệng hắn, rầu rĩ hỏi: "Đau không?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng.

Lâm Miểu lấy từ ba lô ra một miếng băng cá nhân, bóc ra rồi cẩn thận dán lên khóe miệng hắn.

Vì khoảng cách quá gần nên Lâm Miểu ngồi trên đùi hắn, cả người kề sát hắn.

Nhưng Lâm Miểu không hề nhận ra mà tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu: "Sao em cậu lại đánh cậu?"

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh nói: "Nó chửi tớ."

"Hả?!" Lâm Miểu định đứng dậy nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên giữ lại, sau đó thản nhiên nói: "Coi chừng ngã bây giờ."

Lâm Miểu hết sức bất bình, "Nó đã chửi cậu mà còn đánh cậu nữa à?!"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu.

"Sao lại thế?!" Lâm Miểu tức nghẹn, "Không lễ phép gì hết!"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi: "Cậu không hỏi nó chửi gì à?"

"Chửi gì cũng không được," Lâm Miểu nhíu chặt mày, "Miệng nó thúi hoắc."

Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên vùi mặt vào vai cậu cười khẽ.

Lâm Miểu không hiểu hắn cười gì, "Bị đánh mà còn cười nữa."

Hoắc Dữ Xuyên làm thinh, áp mặt vào vai cậu không nhúc nhích.

Lâm Miểu im lặng một lát rồi đưa tay vỗ lưng hắn, nghiêm túc nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, anh em tốt không cười cậu đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên buông cậu ra, bảo cậu lên lầu tắm rửa.

Lâm Miểu hỏi lại lần nữa: "Không cần mượn vai tớ khóc thật sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Còn nói nữa thì trừ tiền cậu đấy."

Lâm Miểu chạy biến lên lầu.

Cậu gọi điện cho cha mình trách móc: "Bảo vệ ở đó làm ăn kiểu gì mà để sếp bị người ta đánh vậy."

Cha cậu chẳng hiểu ra sao, "Đánh chỗ nào?"

"Miệng," Lâm Miểu nói, "Khóe miệng trầy hết rồi."

"À, chỉ bị đấm một cú thôi," Lâm Kiến Hưng nói, "Nhưng tên nhóc kia bị cậu ấy đánh la oai oái, mặt mũi sưng húp, suýt nữa phải khiêng ra."

Lâm Miểu: "......"

"Tại nó chửi Hoắc Dữ Xuyên trước mà," Lâm Miểu quả quyết, "Hoắc Dữ Xuyên không đánh người bừa bãi đâu."

Dưới lầu, Hoắc Dữ Xuyên bị em trai mình oanh tạc mười mấy tin nhắn thoại, không thèm nghe mà chỉ trả lời một câu, "Miệng mày thúi hoắc."

Sau đó block luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.