Hoắc Dữ Xuyên không mua thuốc cho Hạ Tòng Sơn mà chỉ hỏi thăm qua loa, còn cười nhạo một trận.
"Cười cái bép," Hạ Tòng Sơn hung dữ mắng, "Cái đồ trai tân!"
Hoắc Dữ Xuyên cúp máy rồi nhân đôi tiền nợ gửi cho hắn.
Hạ Tòng Sơn lập tức block Hoắc Dữ Xuyên.
Khi mở "Mạc Sắc", Hoắc Dữ Xuyên góp gần nửa số vốn. Sau đó làm ăn ngày càng phát đạt, nợ cũng ngày càng tăng, Hạ Tòng Sơn muốn chia cho hắn nửa quán bar nhưng hắn không chịu mà chỉ lấy tiền.
Thế là hắn trở thành chủ nợ lớn nhất của Hạ Tòng Sơn.
Gần hết giờ làm, Lâm Miểu mới nhớ hình như đêm nay không gặp thầy Dư lớp mình.
Chắc không phải ngày nào anh cũng đến, lâu lâu còn phải dạy buổi tối nữa.
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ giữa buổi, Tưởng Nhạc Minh kéo Hà Duật chạy vội vào lớp nói với Lâm Miểu và Chu Trác: "Thầy Dư xỉu ở lớp bên cạnh rồi!"
Hai người giật nảy mình, "Hả?!"
"À nhầm," Tưởng Nhạc Minh sửa lại, "Suýt xỉu thôi."
Chu Trác hỏi: "Tụt huyết áp à?"
"Không phải," Tưởng Nhạc Minh đáp, "Nghe nói hôm nay tới trường mặt thầy ấy đỏ lắm, hình như còn đứng không vững nữa."
Mặt đỏ? Lâm Miểu suy đoán: "Bị sốt à?"
"Ừ," Hà Duật nói, "Lớp trưởng bên đó dìu thầy ấy tới phòng y tế rồi."
"Nghe nói cả người thầy ấy nóng hổi," Tưởng Nhạc Minh nói, "Làm lớp bên cạnh sợ hết hồn."
Đã sốt mà còn đi dạy, liều quá...... Lâm Miểu chợt nhớ tới Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-nho-mon/3745382/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.