Hoắc Dữ Xuyên cúp máy rồi nhân đôi tiền nợ gửi cho hắn.
Hạ Tòng Sơn lập tức block Hoắc Dữ Xuyên.
Khi mở "Mạc Sắc", Hoắc Dữ Xuyên góp gần nửa số vốn. Sau đó làm ăn ngày càng phát đạt, nợ cũng ngày càng tăng, Hạ Tòng Sơn muốn chia cho hắn nửa quán bar nhưng hắn không chịu mà chỉ lấy tiền.
Thế là hắn trở thành chủ nợ lớn nhất của Hạ Tòng Sơn.
Gần hết giờ làm, Lâm Miểu mới nhớ hình như đêm nay không gặp thầy Dư lớp mình.
Chắc không phải ngày nào anh cũng đến, lâu lâu còn phải dạy buổi tối nữa.
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ giữa buổi, Tưởng Nhạc Minh kéo Hà Duật chạy vội vào lớp nói với Lâm Miểu và Chu Trác: "Thầy Dư xỉu ở lớp bên cạnh rồi!"
"Không phải," Tưởng Nhạc Minh đáp, "Nghe nói hôm nay tới trường mặt thầy ấy đỏ lắm, hình như còn đứng không vững nữa."
Mặt đỏ? Lâm Miểu suy đoán: "Bị sốt à?"
"Ừ," Hà Duật nói, "Lớp trưởng bên đó dìu thầy ấy tới phòng y tế rồi."
"Nghe nói cả người thầy ấy nóng hổi," Tưởng Nhạc Minh nói, "Làm lớp bên cạnh sợ hết hồn."
Đã sốt mà còn đi dạy, liều quá...... Lâm Miểu chợt nhớ tới Hoắc Dữ Xuyên thường xuyên tăng ca, có khi nào cũng xỉu trong văn phòng không?
Nếu những người khác về hết thì đâu ai biết hắn té xỉu nhỉ?
Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu đừng tăng ca mãi thế, giữ gìn sức khỏe đi."
Hoắc Dữ Xuyên: ?
Lâm Miểu: "Lỡ cậu té xỉu thì có ai phát hiện không?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không phát hiện ra à?"
Lâm Miểu: "Tớ có ở công ty cậu đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gọi điện cho tớ."
Lâm Miểu nghĩ nếu không nghe điện thoại cũng chưa chắc là xỉu, biết đâu đang bận cũng nên.
Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu lanh trí nói, "Dặn cha tớ trông chừng cậu nhiều hơn đi."
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Thôi khỏi."
Lâm Miểu: "Sức khỏe là vốn liếng làm cách mạng đó 💪."
Hoắc Dữ Xuyên: "Sức khỏe tớ kém lắm à?"
Lâm Miểu nhớ tới cơ bắp rắn chắc của hắn, yên lặng tắt điện thoại.
Tối hôm đó tan học, khi Lâm Miểu lên xe ở cổng trường thì chỉ thấy mỗi mình Tiểu Trịnh.
"Hoắc Dữ Xuyên lại tăng ca à?"
Bình thường hễ Hoắc Dữ Xuyên rảnh thì lại tới, lúc đói còn dẫn cậu đi ăn khuya, bởi vậy mới có bốn ký thịt kia.
Tiểu Trịnh nói: "Không phải."
Không tăng ca mà sao không đến? Trong lòng Lâm Miểu bỗng nhiên chua chua, "Đi gặp Triệu tiểu thư chứ gì?"
Hẹn hò lén lút đúng không?
Tiểu Trịnh vẫn nói: "Không phải."
Lâm Miểu thắc mắc, "Vậy sao cậu ấy không đến?"
Tiểu Trịnh đáp: "Bị người ta đánh."
"Hả?!" Lâm Miểu hoảng hốt bổ nhào tới chỗ Tiểu Trịnh, "Ai đánh cậu ấy?!"
Tiểu Trịnh: "Em trai."
Lâm Miểu: "Sao em trai lại đánh cậu ấy?!"
Tiểu Trịnh: "Không biết."
Lâm Miểu: "Đánh lúc nào?"
Tiểu Trịnh: "Chiều nay."
Vậy sao không nói với mình?! Lâm Miểu cầm điện thoại gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.
Điện thoại vừa kết nối thì Lâm Miểu sốt ruột hỏi ngay: "Cậu bị người ta đánh à?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."
"Đánh chỗ nào?"
Hoắc Dữ Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Mặt."
Lâm Miểu quýnh lên, "Chắc không bị sưng thành đầu heo như sếp Hạ đấy chứ?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không có."
Lâm Miểu: "Vậy cậu bị sao?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu về xem đi."
Lâm Miểu càng sốt ruột hơn, nắm chặt quai ba lô, lần đầu tiên giục Tiểu Trịnh lái xe nhanh hơn.
"Hoắc Dữ Xuyên!"
Trong phòng khách, Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào sofa xem tài liệu, chưa kịp thấy người đã nghe Lâm Miểu hét ầm lên, sau đó đeo ba lô chạy tới ôm mặt hắn nhìn thật kỹ.
Khóe miệng Hoắc Dữ Xuyên bị trầy đỏ ửng, còn những chỗ khác có vẻ không sao.
"Trên người thì sao?" Lâm Miểu định cởi áo hắn ra nhưng bị Hoắc Dữ Xuyên kéo lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]