🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoắc Dữ Xuyên nói tỉnh bơ: "Một mình anh ấy làm việc của mười mấy người lận mà."

Lâm Miểu: "Vậy...... Vậy tớ làm nhiều một chút cũng được."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu hỏi, "Làm gì?"

Lâm Miểu nghĩ ngợi, hình như ngoài việc ngủ chung với Hoắc Dữ Xuyên thì mọi việc khác đều có dì Trần và Tiểu Trịnh làm.

Cậu nhếch miệng, "Vậy để dì Trần và Tiểu Trịnh chia bớt việc cho tớ được không?"

Hoắc Dữ Xuyên không phản đối mà chỉ nói: "Cậu hỏi dì Trần và Tiểu Trịnh xem."

Thế là Lâm Miểu gọi điện cho dì Trần, "Dì Trần, sau này để cháu quét nhà cho."

Dì Trần lập tức òa khóc, "Cháu chê dì Trần quét không sạch chứ gì?"

Lâm Miểu vội nói: "Không phải! Cháu không có......"

"Vậy sau này dì Trần sẽ quét ba lần, à không, bốn lần!" Dì Trần thút thít nói, "Cháu đừng chê dì Trần được không?"

Sau đó Lâm Miểu bỏ ra nửa tiếng an ủi dì Trần, còn thề không bao giờ động đến chổi và giẻ lau trong nhà mới dỗ được dì Trần.

Cậu lại gọi điện cho Tiểu Trịnh, hỏi hắn có thể chia bớt việc cho mình được không?

Tiểu Trịnh nói: "Được."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên, sau đó nghe thấy hắn nói tiếp: "Nhưng không được giảm lương."

Lâm Miểu quay sang bảo Hoắc Dữ Xuyên, "Anh ấy nói không được giảm lương."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thế thì cậu khỏi lãnh lương."

Lâm Miểu: "......" Vậy mình còn làm chi nữa?!

Lâm Miểu lập tức cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, dì Trần đưa cơm trưa tới, trước khi về bà nắm tay Lâm Miểu, rưng rưng nói hôm nay mình quét nhà bốn lần nên sạch lắm.

Lâm Miểu thật muốn bóp chết mình vì hôm nay gọi điện thoại.

Cậu lại bỏ ra nửa tiếng dỗ dành dì Trần vui vẻ lại, sau này quét một lần là được rồi.

Cậu nói nhiều quá nên mệt lử, ăn cơm xong còn phải ngủ trưa với Hoắc Dữ Xuyên.

Trong văn phòng Hoắc Dữ Xuyên có phòng nghỉ, giường cũng rất êm, Lâm Miểu nhắm mắt chui vào chăn.

Một lát sau, Hoắc Dữ Xuyên cũng nằm xuống.

Trong cơn mơ màng, Lâm Miểu sực nhớ ra mấy ngày nay không nghe Hoắc Dữ Xuyên nhắc đến Triệu tiểu thư, nhịn không được mở mắt ra hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu và Triệu tiểu thư đến đâu rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên kéo chăn đắp kín cho cậu, "Cậu hóng hớt vậy sao?"

Lâm Miểu thò mặt ra khỏi chăn, "Chỉ hơi tò mò thôi mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng đến đâu cả."

"Triệu tiểu thư đẹp thế mà cậu không thích à?" Đầu óc Lâm Miểu chợt lóe sáng, "Hay là cậu thích người khác rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì, cũng chẳng phủ nhận.

"Ai vậy? Tớ có biết không?" Lâm Miểu đột nhiên hết buồn ngủ, "Cậu tỏ tình chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa."

Lâm Miểu: "Sao chưa tỏ tình?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhắm mắt, hình như đã ngủ thiếp đi.

Lâm Miểu gọi hắn mấy lần, chờ đến khi buồn ngủ mới nghe hắn nói: "Phải chờ thêm đã."

Lâm Miểu mơ màng hỏi: "Chờ gì cơ?"

Giọng Hoắc Dữ Xuyên rất nhỏ, nhỏ đến mức Lâm Miểu gần như không nghe rõ.

"Chờ người ấy cũng thích tớ."

Lâm Miểu ngủ một giấc đến ba giờ mấy mới tỉnh, Hoắc Dữ Xuyên đã dậy làm việc từ lâu.

Buổi chiều Lâm Miểu không đi học nhưng buổi tối có lớp.

Cậu định về trường trước, buổi tối đến căng tin ăn rồi đi học luôn.

Nhưng cậu vừa soạn ba lô xong thì Hoắc Dữ Xuyên chợt hỏi, "Ăn món Tây không?"

Lâm Miểu nhất thời không hiểu, "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên nói bạn mình mới mở nhà hàng Tây, đêm nay khai trương nên mời một số người đến ăn miễn phí.

Lâm Miểu ôm ba lô do dự một hồi, sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, chơi game trên máy tính của hắn.

Thế là các nhân viên trình ký hồ sơ trông thấy sếp mình bị đẩy ra sát mép bàn.

Mọi người cũng chẳng kinh ngạc, ai nấy đều biết có một sinh viên rất đẹp trai hay đến tìm Hoắc Dữ Xuyên, không cần hẹn trước, không cần đăng ký, mỗi lần tới đều vào thẳng phòng sếp.

Sáu giờ chiều, Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên đến nhà hàng Tây mới mở kia.

Phong cách trang trí rất sang trọng, là nơi Lâm Miểu không bao giờ dám vào một mình.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơi mập, thấy Hoắc Dữ Xuyên đến thì tươi cười ra đón rồi sắp xếp cho họ một chỗ ngồi yên tĩnh có tầm nhìn rộng rãi.

Lâm Miểu một lòng ăn cơm nên sau khi đồ ăn được bưng lên thì chẳng để ý gì khác, chỉ nhớ tên các món ăn và món nào ngon nhất.

Ăn xong cậu mới phát hiện nhà hàng đông khách hơn, Hạ Tòng Sơn cũng có mặt, hình như còn uống rượu nên say khướt tới chào họ.

Sắp đến giờ học, Hoắc Dữ Xuyên gọi điện bảo Tiểu Trịnh đưa Lâm Miểu tới trường.

"Nói Tiểu Trịnh cho tôi quá giang nhé," Hạ Tòng Sơn uể oải nói, "Tôi về trước đây, mấy ngày nay ngủ không ngon nên nhức đầu quá."

Hoắc Dữ Xuyên: "Đi ăn trộm à?"

Hạ Tòng Sơn nổi cáu: "Ừ, trộm người."

Hắn nói với ông chủ mấy câu, sau đó cùng Lâm Miểu lên xe Tiểu Trịnh, "Đưa Tiểu Lâm đến trường trước đi."

Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cổng trường. Lâm Miểu tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì thấy Hạ Tòng Sơn say mèm nhảy xuống xe nhanh hơn cả mình.

"Sếp......"

Cậu nhìn qua cửa xe, trông thấy thầy Toán lớp mình ôm sách đi ra cổng, gọng kính màu bạc sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường.

Hạ Tòng Sơn đi tới, say khướt che miệng cười nói, "Tìm được em rồi."

Toàn thân Dư Cận Vãn cứng đờ, lùi lại một bước rồi nói khẽ: "Anh nhận lầm người rồi."

Hạ Tòng Sơn hoài nghi nhìn anh, "Nhận lầm người?"

Cổng trường đông đúc, Dư Cận Vãn nhấc chân bỏ đi, chưa đi được mấy bước thì lại bị Hạ Tòng Sơn tóm lấy, "Khoan, chờ đã......"

Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn lôi kéo người ta như đồ ác bá thì tưởng hắn say rượu, vội vàng gọi Tiểu Trịnh cản hắn lại, "Coi chừng bị bảo vệ đánh đó!"

"Tôi không say!" Hạ Tòng Sơn giữ chặt người không buông, tiếng la lối của hắn làm nhiều người nhìn sang, Lâm Miểu vội vàng kéo họ nấp sau thân cây.

"Anh...... Anh thật sự nhận lầm người rồi," Dư Cận Vãn cúi đầu giật giật cổ tay, "Anh buông ra đi......"

Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, đột nhiên đưa tay nắm cằm anh hôn một cái.

"Không lầm đâu!" Hắn quả quyết, "Đúng là cái miệng này rồi!"

Dư Cận Vãn, Lâm Miểu: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.