Lúc ngủ trưa Lâm Miểu vẫn còn phụng phịu. Cậu lắc lắc cánh tay Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh rồi nhíu mày nghiêm túc nói: "Không tiếc mạng nghĩa là có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn bè, trọng nghĩa khí chứ không phải thật sự muốn bị chém đâu."
Hoắc Dữ Xuyên nằm nghiêng đối diện với cậu, gối đầu lên cánh tay, dường như chỉ nghe mỗi câu đầu nên hỏi với vẻ sâu xa: "Làm gì cũng được à?"
Lâm Miểu lập tức cảnh giác như sóc con dựng đuôi lên, "Làm việc miễn phí thì không được."
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Cái khác thì được chứ gì?"
Lâm Miểu suy nghĩ một lát, sợ lọt vào bẫy của tư bản nên đề phòng nói: "Nếu tớ thấy không ổn thì không làm đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu nói không tiếc mạng là xạo rồi."
Lâm Miểu bất mãn cãi lại: "Thành ngữ này đâu có nghĩa là việc gì cũng làm."
"Không hiểu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tớ không học đại học nên chẳng biết gì hết."
Lâm Miểu chợt im bặt.
Hoắc Dữ Xuyên không nói nữa, nhìn cậu một lát rồi kéo chăn lên: "Ngủ đi."
Lâm Miểu xích tới gần, do dự hỏi hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, sao cậu không học đại học?"
Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại có vẻ trải đời sớm, lúc nào cũng mặc vest chỉn chu, bộ dạng lạnh lùng mất đi vẻ hăng hái phấn chấn khiến người ta quên mất hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn ở độ tuổi sau khi tan học sẽ chạy ngay đến căng tin giành đồ ăn.
"Hồi đó chuyển trường xong cậu đi đâu vậy? Sau này có thi đại học không?"
Thi rớt? Lâm Miểu hết sức nghi hoặc, "Nhưng...... cậu học cũng khá lắm mà."
Hoắc Dữ Xuyên: "Cả ngày toàn ngủ thì khá gì được."
Lâm Miểu vẫn thấy hơi lạ. Mặc dù hồi cấp hai Hoắc Dữ Xuyên luôn ngủ trong giờ học, cũng không chịu làm bài tập nhưng có rất nhiều đề hắn đều biết làm, Lâm Miểu biết thật ra thành tích của hắn rất khá.
Nhưng Lâm Miểu cũng không muốn hỏi chuyện buồn của hắn nên an ủi: "Nếu cậu muốn thì có thể đi học với tớ."
Hoắc Dữ Xuyên mở mắt ra hỏi: "Chiều nay học môn gì?"
Lâm Miểu: "Kinh tế học."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy chiều nay đi."
Đi ngay luôn sao? Lâm Miểu hỏi hắn: "Cậu không đi làm à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Nghỉ buổi chiều."
Được thôi, Lâm Miểu nghĩ ông chủ này thật tùy hứng.
Hoắc Dữ Xuyên mặc áo hoodie sáng màu và quần thể thao đi với Lâm Miểu trên con đường rợp bóng cây của trường, nhìn chẳng khác gì sinh viên ở đây.
Chỉ là hơi nổi bật khiến các sinh viên nam nữ đi ngang qua đều ngoái nhìn liên tục.
Lâm Miểu cũng không biết tại sao Tưởng Nhạc Minh gặp Hoắc Dữ Xuyên cứ như gặp được anh em tốt, cậu nhớ lần đầu tiên Hoắc Dữ Xuyên gặp bọn họ là khi đến ký túc xá thu dọn đồ đạc với mình.
Lúc đó Tưởng Nhạc Minh nịnh nọt hỏi Hoắc Dữ Xuyên còn tuyển người làm thêm không, mình nhanh nhẹn tháo vát, Lâm Miểu làm được thì mình cũng làm được.
Hoắc Dữ Xuyên không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
Tưởng Nhạc Minh rất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại nhờ Lâm Miểu hỏi giùm, có việc cùng làm, có tiền cùng kiếm.
Lâm Miểu: Không không, việc này không làm chung được đâu.
Một thời gian sau Tưởng Nhạc Minh không hỏi nữa, còn cười hì hì khoe với Lâm Miểu mình tìm được việc khác kiếm nhiều tiền hơn.
Nhưng Lâm Miểu hỏi hắn làm gì thì hắn lại không chịu nói, quên luôn câu "có tiền cùng kiếm".
"Cậu là anh trai thất lạc nhiều năm của Tưởng Nhạc Minh à?" Lâm Miểu quay đầu nhìn Tưởng Nhạc Minh đi rót nước cho Hoắc Dữ Xuyên, "Nhìn cậu ấy như muốn cúng bái cậu vậy."
Hoắc Dữ Xuyên lật sách giáo khoa của Lâm Miểu, hời hợt nói: "Chắc vậy, để tớ về hỏi xem."
Lâm Miểu: "......"
Trong giờ học, Lâm Miểu nghe giảng hết sức chăm chú, vừa nghe vừa chép. Hoắc Dữ Xuyên quay sang nhìn cậu, tựa như trở lại phòng học chật chội ngày xưa, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lá cây bị gió thổi xào xạc.
Lâm Miểu ghi lại trọng điểm trong sách, vừa quay đầu sang thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Cậu chợt nghĩ có khi nào lúc thi đại học Hoắc Dữ Xuyên ngủ gật nên mới thi rớt không?
Sau khi tan học, Tiểu Trịnh tới đón họ về. Trên đường đi, Lâm Miểu trông thấy một tiệm bánh kem rất bắt mắt, mùi thơm bay qua cửa xe làm Lâm Miểu nuốt nước miếng.
Sau đó cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên bảo Tiểu Trịnh dừng xe.
Lâm Miểu quay đầu lại, "Sao thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tự dưng muốn ăn bánh kem."
Lâm Miểu vừa thèm vừa muốn giảm cân, do dự một hồi vẫn theo Hoắc Dữ Xuyên xuống xe.
Vừa bước vào cửa, họ thấy một cô gái mặc váy dài thướt tha trả tiền rồi xách bánh đi.
Tóc cô vừa đen vừa bóng, đuôi tóc uốn lọn vô cùng xinh đẹp.
Khi thấy Hoắc Dữ Xuyên, cô thoáng sửng sốt rồi cười nói, "Trùng hợp quá nhỉ, Hoắc tiên sinh."
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu rồi giới thiệu với Lâm Miểu, "Triệu tiểu thư."
Đây là Triệu tiểu thư sao, Lâm Miểu vội vàng tự giới thiệu: "Chào cô, tôi tên Lâm Miểu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]