Lúc ngủ trưa Lâm Miểu vẫn còn phụng phịu. Cậu lắc lắc cánh tay Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh rồi nhíu mày nghiêm túc nói: "Không tiếc mạng nghĩa là có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn bè, trọng nghĩa khí chứ không phải thật sự muốn bị chém đâu."
Hoắc Dữ Xuyên nằm nghiêng đối diện với cậu, gối đầu lên cánh tay, dường như chỉ nghe mỗi câu đầu nên hỏi với vẻ sâu xa: "Làm gì cũng được à?"
Lâm Miểu lập tức cảnh giác như sóc con dựng đuôi lên, "Làm việc miễn phí thì không được."
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Cái khác thì được chứ gì?"
Lâm Miểu suy nghĩ một lát, sợ lọt vào bẫy của tư bản nên đề phòng nói: "Nếu tớ thấy không ổn thì không làm đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy cậu nói không tiếc mạng là xạo rồi."
Lâm Miểu bất mãn cãi lại: "Thành ngữ này đâu có nghĩa là việc gì cũng làm."
"Không hiểu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tớ không học đại học nên chẳng biết gì hết."
Lâm Miểu chợt im bặt.
Hoắc Dữ Xuyên không nói nữa, nhìn cậu một lát rồi kéo chăn lên: "Ngủ đi."
Lâm Miểu xích tới gần, do dự hỏi hắn: "Hoắc Dữ Xuyên, sao cậu không học đại học?"
Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại có vẻ trải đời sớm, lúc nào cũng mặc vest chỉn chu, bộ dạng lạnh lùng mất đi vẻ hăng hái phấn chấn khiến người ta quên mất hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn ở độ tuổi sau khi tan học sẽ chạy ngay đến căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-nho-mon/3743906/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.