🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rau trong miệng hình như càng nhai càng dở, Lâm Miểu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Sao lại không vừa, giường lớn thế cơ mà."

Không ngờ Hoắc Dữ Xuyên thật sự tính toán như vậy, Lâm Miểu hơi cáu, ngủ chung với Hoắc Dữ Xuyên còn được, nhưng cậu có quen vợ hắn đâu, còn lâu mới thèm ngủ chung với bọn họ.

"Tớ không thích ngủ chung với người khác."

Hoắc Dữ Xuyên đang gắp thức ăn bỗng dừng lại rồi ngước mắt nhìn cậu, "Chẳng phải đêm nào cậu cũng ngủ chung với tớ à?"

Lâm Miểu nghẹn họng, sau đó vội nói: "Hai người thì được, ba người thì không."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thêm tiền cũng không được sao?"

Lâm Miểu trầm mặc một hồi, "Thêm bao nhiêu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chờ tớ kết hôn rồi tính."

Hắn liếc nhìn rau trong chén Lâm Miểu, "Sao chỉ ăn rau thôi vậy?"

Lâm Miểu nhếch miệng, "Tớ đang giảm cân."

Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Cậu không vui à?"

Lâm Miểu ăn cơm, rầu rĩ nói: "Hơi hơi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao thế?"

Lâm Miểu suy tư một lát rồi nghiêm túc phân tích: "Chắc vì cậu sắp kết hôn mà tớ còn chưa có bạn gái nữa."

Cậu nghĩ đàn ông vẫn hay ganh đua mấy chuyện này mà.

Hoắc Dữ Xuyên im lặng ăn cơm tiếp.

Ban đêm Lâm Miểu đi làm ở "Mạc Sắc", cứ tự hỏi Triệu tiểu thư mà Hoắc Dữ Xuyên xem mắt có ngoại hình thế nào, họ có đi ăn món gì ngon không, nếu đồ ăn dở quá thì cô có mắng Hoắc Dữ Xuyên không, sau đó không kết hôn với hắn nữa......

Thấy cậu lơ đễnh, Hứa Nguyệt hỏi cậu bị sao, có phải làm hai việc mệt quá không?

"Sau khi việc kia hết hợp đồng thì nghỉ cho khỏe đi."

Lâm Miểu lắc đầu, "Gia hạn rồi."

"Hả?" Hứa Nguyệt khó hiểu, "Làm sao cậu chịu nổi?! Xem cậu kìa, mệt đến nỗi mặt mũi bơ phờ luôn!"

"Không phải," Lâm Miểu giải thích với cô, "Việc kia chẳng có gì mệt hết."

Hứa Nguyệt: "Đi làm sao không mệt được?!"

Lâm Miểu đành phải nói với cô mình làm gối ôm cho người ta chứ chẳng cần làm gì cả.

"Gối ôm?" Hứa Nguyệt giật mình, "Cho người ta ôm ngủ ấy à?"

Lâm Miểu gật đầu.

Hứa Nguyệt trố mắt, "Nam hay nữ vậy?"

Lâm Miểu: "Đương nhiên là nam rồi." Sao lại là nữ được chứ.

Hứa Nguyệt: "Cậu không sợ à?"

Lâm Miểu khó hiểu: "Sợ gì cơ?"

Hứa Nguyệt: "Lỡ nửa đêm anh ta nổi thú tính đè cậu ra ấy ấy thì sao?! Thật đáng sợ quá đi."

Lâm Miểu: "......"

"Không đâu," Lâm Miểu thản nhiên nói, "Bọn tôi đều là nam mà."

Hứa Nguyệt quay đầu đi, ra hiệu cho cậu nhìn hai người đàn ông đang ôm hôn trong góc.

Lâm Miểu cảm thấy không thể lấy đó làm ví dụ, "Hoắc Dữ Xuyên không giống vậy đâu, cậu ấy đi xem mắt rồi."

Hứa Nguyệt vẫn băn khoăn, "Anh ta không sàm sỡ cậu đấy chứ?"

Lâm Miểu quả quyết: "Không có."

Cậu nghĩ Hoắc Dữ Xuyên ôm mình ngủ có trả tiền nên không tính là sàm sỡ, mặc dù ôm hơi chặt chút xíu.

Giờ tan ca, Tiểu Trịnh tới đón cậu. Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên không đến thì hỏi Tiểu Trịnh: "Hoắc Dữ Xuyên xem mắt xong chưa?"

Tiểu Trịnh: "Ừm, Hoắc tổng đang ở nhà."

Lâm Miểu ngồi vào xe, mở ghi chú trong điện thoại ra viết: Thấy sắc quên nghĩa.

Khi Lâm Miểu về nhà thì thấy Hoắc Dữ Xuyên mặc áo ngủ ngồi trên sofa xem laptop, ánh đèn sáng ngời rọi vào người hắn.

Lâm Miểu để ba lô xuống rồi rót ly nước uống từng ngụm, đi tới đi lui trong phòng khách, thật lâu sau vẫn chưa uống hết.

Hoắc Dữ Xuyên không nhìn được nữa, "Đi tắm rồi ngủ đi."

Lâm Miểu: "Ừm."

Cậu chậm chạp đi tới cạnh sofa hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Triệu tiểu thư đẹp không?"

Hoắc Dữ Xuyên không ngẩng đầu lên, "Ừm."

Lâm Miểu: "Vậy cậu có thích cô ấy không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không biết."

Lâm Miểu "à" một tiếng rồi lại hỏi: "Hai người sắp kết hôn chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên đóng laptop lại, đứng dậy đi lên lầu.

Sao không trả lời? Lâm Miểu không nghĩ ra nguyên cớ, lên lầu tắm rửa rồi ngoan ngoãn chui vào chăn.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn vàng ấm áp.

Lâm Miểu nhắm mắt, chốc lát sau lại mở ra hỏi: "Lúc ngủ cô ấy có ngáy không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không biết."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Vậy cậu hỏi giùm tớ đi."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu, "Lúc ngủ tớ không thích ồn ào đâu."

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh hỏi: "Không ồn là được à?"

Lâm Miểu xoắn xuýt một lát rồi nói: "Thêm thật nhiều tiền thì được."

Dù sao Hoắc Dữ Xuyên ngủ ở giữa cũng ôm vợ mình.

Lỡ hắn muốn hôn vợ thì sao?

Trong đầu Lâm Miểu ong ong, tam quan lung lay sắp đổ.

"Hoắc Dữ Xuyên," gò má cậu nóng lên, "Cậu...... cậu đã bao giờ hôn môi chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu, "Cậu muốn hôn à?"

"Không phải!" Mặt Lâm Miểu đỏ rần, "Cậu đừng nói lung tung, tớ, tớ chỉ tò mò nên hỏi cho biết thôi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Hôn rồi."

Trong lòng Lâm Miểu chợt thấy khó chịu, "Cậu hôn Triệu tiểu thư à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Lâm Miểu giật mình, "Cậu còn có bạn gái khác nữa sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không có."

Không có mà lại hôn à! Lâm Miểu quay lưng về phía hắn, lầm bầm nói: "Thì ra cậu dễ dãi như vậy."

Hoắc Dữ Xuyên: "Hôn là dễ dãi à? Thế cậu chưa từng hôn ai sao?"

Lâm Miểu quay mặt lại, "Chưa, tớ vẫn còn giữ nụ hôn đầu đấy nhé!"

Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhếch miệng cười với vẻ sâu xa.

Lâm Miểu tưởng hắn đang cười nhạo mình nên hậm hực nói: "Hôn rồi thì ngon lắm sao?! Sau này tớ sẽ mách vợ cậu!"

Hoắc Dữ Xuyên thờ ơ đáp, "Tùy cậu."

Da mặt thật là dày! Lâm Miểu không thèm để ý tới hắn nữa mà nhắm mắt ngủ.

Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Miểu dần thở đều đều, chìm vào giấc ngủ say.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, hàng mi cong dài phủ bóng mờ dưới mắt, trong ánh đèn vàng môi cậu càng đỏ hơn.

Hoắc Dữ Xuyên từ từ cúi đầu xuống.

Nụ hôn đầu tiên? Hắn cắn nhẹ môi người trong ngực rồi thì thầm: "Hai năm trước đã mất rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.