Cậu đi xuống lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên, "Hoắc Dữ Xuyên, hình như môi tớ sưng lên thì phải."
Hoắc Dữ Xuyên ngồi trước bàn ăn, ung dung cắn sandwich, "Hay là cậu tự cắn mình trong lúc mơ?"
Lâm Miểu nghĩ ngợi, không nhớ nổi đêm qua mình mơ thấy gì, "Chẳng nhớ nữa."
Cậu đi tới trước mặt Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu nhìn xem có sưng rõ lắm không?"
Hoắc Dữ Xuyên ngồi im, một lát sau mới nói: "Không có."
"Vậy là tốt rồi," Lâm Miểu ngồi xuống ăn sáng, "Nếu không sẽ bị đám Tưởng Nhạc Minh cười chết."
Hoắc Dữ Xuyên: "Chẳng phải sáng nay cậu không có lớp à?"
"Bài tập nhóm của bọn tớ vẫn chưa làm xong," Lâm Miểu uống sữa rồi nói, "Nên phải đi bàn bạc với tụi nó."
Bốn người trong ký túc xá đều học ngành tài chính, bài tập nhóm lần này vẫn chưa chọn được đề tài, Hà Duật cảm thấy không thể trì hoãn được nữa mà phải quyết định trong sáng nay.
"Lúc đầu Tưởng Nhạc Minh và Chu Trác đòi đi chơi bóng rổ, sau khi bị Hà Duật trừng một cái thì bỏ bóng rổ vào toilet luôn."
Chu Trác là một người bạn cùng phòng khác của họ.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn sữa dính trên khóe môi cậu, đưa tay quệt một cái rồi đứng dậy đi.
Lâm Miểu cứ tưởng mình dính sữa đầy miệng nên vội vã rút khăn giấy ra lau.
Ăn sáng xong, cậu đến trường tìm các bạn cùng phòng. Cũng may ý tưởng của mọi người không khác nhau mấy nên mau chóng xác định được đề tài bài tập nhóm.
Lâm Miểu phụ trách tìm tài liệu. Cậu đem laptop đến thư viện, giữa trưa Hoắc Dữ Xuyên lại nhắn tin cho cậu.
"Bàn xong chưa?"
"Tiểu Trịnh tới đón cậu nhé."
Lâm Miểu khó hiểu, "Tớ có bao giờ về buổi trưa đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ muốn ngủ trưa."
Lâm Miểu: "...... Tối qua cậu mất ngủ nữa à?" Sao lại muốn ngủ trưa?
Hoắc Dữ Xuyên: "Từ nay về sau hôm nào cũng ngủ trưa hết."
Lâm Miểu: "Sao thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn ngủ thì ngủ thôi."
Lâm Miểu hoang mang: "Vậy trưa nào tớ cũng phải ngủ với cậu à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Trong hợp đồng có quy định chỉ ngủ ban đêm không?"
Lâm Miểu: "Không có tiền sao?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu đừng mãi nghĩ đến tiền như thế."
Tư bản vạn ác! Lâm Miểu căm tức nói: "Không nghĩ đến tiền thì nghĩ đến gì?! Nghĩ đến cậu à!"
Hồi lâu sau mới thấy Hoắc Dữ Xuyên trả lời: "Cũng được."
Lâm Miểu mừng rỡ hỏi: "Trả tiền cũng được hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Cuối cùng Lâm Miểu chiến thắng, đòi được năm mươi tệ mỗi buổi trưa.
Cậu định đến căng tin ăn rau, nhưng Hoắc Dữ Xuyên nói dì Trần đã đưa tới hai phần cơm, nếu cậu không ăn thì phải đổ bỏ.
Lâm Miểu vừa xót của vừa do dự, "Nhưng tớ phải giảm cân......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Buổi sáng cậu có thể chạy bộ với Tiểu Trịnh mà."
Lâm Miểu tò mò hỏi: "Mấy giờ anh ấy chạy?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sáu giờ."
Lâm Miểu: "Bye."
Lâm Miểu gọi điện cho dì Trần, dặn bà sau này đem cơm trưa cho Hoắc Dữ Xuyên là được rồi, còn mình sẽ ăn ở trường.
Dì Trần sụt sịt, "Dì Trần nấu không ngon sao?"
Lâm Miểu vội đáp: "Không phải ạ."
Dì Trần rưng rưng nước mắt, "Vậy sao cháu không thích?"
"Không phải cháu không thích," Lâm Miểu giải thích, "Mà là cháu muốn giảm cân ạ."
"Cháu có bao nhiêu cân đâu mà đòi giảm," dì Trần càng khóc thương tâm hơn, "Cháu không thích ăn nên gạt dì Trần chứ gì."
"Dì Trần biết mà, đồ mình nấu không ngon bằng ngoài tiệm nên tụi cháu chê. Dì Trần vô dụng, thôi để ngày mai dì xin Hoắc tổng cho nghỉ việc về quê......"
"Không đâu," Lâm Miểu như phạm phải tội ác tày trời, cuống quýt nói, "Dì Trần nấu ngon nhất, cháu thích nhất mà."
Dì Trần: "Vậy sau này cháu còn ăn trưa không?"
Lâm Miểu: "...... Còn ạ."
"Được được," dì Trần cười tươi như hoa, "Vậy mai dì Trần sẽ nấu cho cháu nhiều một chút."
"...... Dạ."
Lâm Miểu cúp máy, nghĩ thầm chắc phải chạy bộ với Tiểu Trịnh lúc sáu giờ sáng thôi.
Giảm bốn ký khó hơn lên trời, tăng bốn ký lại dễ như bỡn.
Trưa nay Lâm Miểu ăn sạch cơm, sợ ăn ít đi sẽ có lỗi với dì Trần.
Cậu vác cái bụng tròn căng nằm trên ghế sofa trong văn phòng nghịch điện thoại, Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh xem tài liệu.
"Ting" một tiếng, màn hình điện thoại hiện ra một ứng dụng mua sắm đang có ưu đãi đặc biệt.
Lâm Miểu mở ra xem, phát hiện là bán gối đầu.
Hôm qua cậu tìm "giường king size", "ngủ ba người", "lăn qua lăn lại" nên hôm nay hiện rất nhiều quảng cáo liên quan.
Mới đầu cậu không để ý lắm, đột nhiên mấy chữ to sáng quắc đập vào mắt.
"Mời các bạn chém một nhát, mua với giá 0 tệ......"
Cậu lập tức gửi cho Hoắc Dữ Xuyên rồi ngẩng mặt lên nói: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu chém một nhát đi."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua: "Cậu thiếu gối à?"
Lâm Miểu: "Ba người không phải cần ba cái gối sao?"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu nghĩ chu đáo quá nhỉ."
Lâm Miểu lẩm bẩm: "Tiết kiệm tiền cho cậu mà."
Nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại nói: "Không chém."
Lâm Miểu: "Sao thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Không muốn chém."
Bấm một cái cũng không chịu nữa, Lâm Miểu nổi cáu: "Tớ không tiếc mạng vì anh em, còn cậu chém một nhát trên Pinduoduo cũng không chịu giúp tớ nữa sao?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Cắm chỗ nào?"
"Cắm......" Lâm Miểu vô thức nhìn hai bên sườn mình.
Không phải, cắm chỗ nào là cắm chỗ nào?
Chẳng phải đây chỉ là chơi chữ thôi sao? Không lẽ hắn muốn cắm mình thật à?
-------------
"Chém một nhát" nghĩa là giúp trả giá trên trang mua sắm trực tuyến Pinduoduo, càng có nhiều người giúp thì được giảm giá càng nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]