Gió mang hơi lạnh thổi qua rèm cửa, ánh nắng ban mai chiếu vào mép giường.
Lâm Miểu ngái ngủ mở mắt ra, thấy rèm cửa bay phất phơ mới nhớ ra hình như đêm qua mình quên đóng cửa sổ.
Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa dậy, nửa khuôn mặt vùi vào cổ cậu, ôm cậu ngủ say sưa.
Hệt như buổi sáng hai năm trước, lần đầu tiên cậu thức dậy trong ngực Hoắc Dữ Xuyên.
Nắng sớm cũng rực rỡ như vậy, Hoắc Dữ Xuyên cũng ngủ say như vậy, tóc tai bù xù, không còn chỉn chu như ban ngày.
Lâm Miểu nhất thời ngẩn ngơ, cứ tưởng mình chưa tỉnh ngủ.
Từ hôm đó trở đi, Hoắc Dữ Xuyên có vẻ ngủ ngon hơn nhiều, ít nhất cũng không thức giấc lúc bốn giờ để đếm cừu nữa, thậm chí còn dậy muộn hơn cả Lâm Miểu.
Nhưng hôm nay là thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên không cần đi làm nên ngủ nướng cũng không sao.
Lâm Miểu nhẹ nhàng nhấc cánh tay trên eo mình xuống rồi rón rén chui ra khỏi ngực Hoắc Dữ Xuyên như ăn trộm.
Cậu xuống giường đóng cửa sổ, vừa quay người lại thì thấy áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên hở rộng, lồng ngực màu lúa mì phập phồng theo từng hơi thở.
Lâm Miểu nhìn mấy giây rồi đưa tay sửa áo cho hắn, sau đó kéo chăn đắp kín mít.
Sẽ cảm lạnh mất, cậu nghĩ, chắc hồi bé Hoắc Dữ Xuyên đi ngủ toàn đạp chăn ra thôi.
Rửa mặt xong Lâm Miểu xuống lầu, dì Trần đã dọn sẵn bữa sáng, còn có bánh khoai môn dẻo ngọt mà cậu thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-that-nho-mon/3722770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.