Đến cổng trường, Tiểu Trịnh cho Lâm Miểu số điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên rồi dặn cậu khi nào tan học thì gọi hắn.
Lâm Miểu ngẩn ngơ, "Sao phải gọi điện cho cậu ấy?" Tan học cũng phải báo cáo à?
Tiểu Trịnh: "Để Hoắc tổng gọi tôi tới đón cậu."
Lâm Miểu: "Vậy tôi gọi thẳng cho anh không tốt hơn à?" Hoắc Dữ Xuyên bận lắm, chắc không rảnh để ý tới mình đâu.
Nhưng Tiểu Trịnh vẫn nói: "Xin vui lòng gọi cho Hoắc tổng."
"...... Thôi được," Lâm Miểu băn khoăn nói, "Các anh có quy trình gì phải tuân thủ à?"
Tiểu Trịnh: "Không có."
Vậy sao cứ bắt mình gọi cho Hoắc Dữ Xuyên chứ? Lâm Miểu hoang mang xuống xe, vừa vào cổng trường đã bị Tưởng Nhạc Minh ôm vai bá cổ, bên cạnh là Hà Duật đeo ba lô.
"Còn có xe riêng đưa đón nữa à?" Tưởng Nhạc Minh nhìn Tiểu Trịnh lái xe đi, "Bạn cũ của cậu đó hả?"
"Không phải," Lâm Miểu nói, "Là tài xế, vệ sĩ, trợ lý, quản gia, thợ làm vườn, thợ sửa điện nước, bác sĩ gia đình của cậu ấy......"
"Hả?" Tưởng Nhạc Minh giật mình rướn cổ lên nhìn, "Trong xe nhiều người vậy sao?"
Hà Duật đẩy đầu hắn, "Trong xe chỉ có một người thôi."
"Một người?" Tưởng Nhạc Minh càng kinh ngạc hơn, "Anh ta là bạch tuộc sao?"
Hắn hoài nghi hỏi Lâm Miểu: "Bạn học cũ của cậu sống ở Thịnh Việt Đình thật à?" Ở khu biệt thự lớn vậy, giàu vậy mà bắt một người làm hết việc sao?
Lâm Miểu gật đầu.
Tưởng Nhạc Minh lập tức phỉ nhổ nhà tư bản vạn ác này, "Thế cậu ta gọi cậu tới làm gì? Cũng bóc lột cậu vậy hả?!"
Lâm Miểu lắc đầu, "Tớ đâu có giỏi như anh ấy, cái gì cũng không biết, ngay cả lái xe còn không biết nữa là."
Cậu không nói với Tưởng Nhạc Minh chuyện Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ mà chỉ nói việc làm thêm rất đơn giản, cũng không cần thức đêm, thậm chí buổi sáng còn sảng khoái phấn chấn.
Tưởng Nhạc Minh, Hà Duật: "......" Cậu đi làm thêm thật sao?
Buổi chiều tan học, Lâm Miểu về ký túc xá lấy mấy bộ đồ. Cậu nghĩ mình không thể mặc áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên mãi nên đem theo áo của mình.
Lấy đồ xong, cậu nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ tan học rồi."
Hồi lâu sau vẫn không thấy Hoắc Dữ Xuyên trả lời.
Lâm Miểu nghĩ chắc hắn đang bận nên gọi cho Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh vừa bắt máy đã nói ngay: "Xin vui lòng gọi cho Hoắc tổng."
Sau đó cúp máy.
Lâm Miểu chưa kịp nói câu nào.
Đúng lúc này, Hoắc Dữ Xuyên nhắn lại: "Ừ."
Sau đó nhắn thêm một tin: "Tiền điện thoại đắt lắm à?"
Lâm Miểu: "Hả?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không gọi điện?"
Lâm Miểu thoáng sửng sốt, sau đó trả lời, "Ừ, đắt lắm."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy sau này đừng gọi cho Tiểu Trịnh nữa."
Lâm Miểu: "......"
Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Lâm Miểu đi học, buổi tối về nhà Hoắc Dữ Xuyên, tận tụy làm "công cụ trợ ngủ".
Mỗi ngày Hoắc Dữ Xuyên đều dậy sớm hơn cậu, khi Lâm Miểu xuống lầu thì đã thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, sơ mi trắng, cà vạt tối màu, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, cứ như người mẫu nam sắp lên sàn trình diễn vậy.
Một buổi sáng, Lâm Miểu buột miệng hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu dậy lúc mấy giờ thế?"
Hoắc Dữ Xuyên đang ăn sáng, thản nhiên đáp: "Bốn giờ."
"Hả?" Lâm Miểu thảng thốt, "Cậu dậy sớm thế làm gì?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Đếm cừu."
Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ.
"Sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."
Chỉ mới mấy ngày mà "thuốc ngủ" là mình đã mất tác dụng rồi sao? Lâm Miểu nhíu chặt mày, sợ Hoắc Dữ Xuyên bắt mình trả lại tiền.
Thế là tối hôm đó, Lâm Miểu thò tay vào chăn nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Dữ Xuyên.
Hoắc Dữ Xuyên quay sang nhìn cậu.
Tóc mái Lâm Miểu lòa xòa trước trán, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lí nhí nói: "Làm vậy...... cậu có ngủ ngon hơn không?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, hồi lâu sau mới nói: "Cứ thử xem."
Sáng hôm sau, Lâm Miểu lại thấy hắn mặc sơmi đeo cà vạt ngồi trước bàn ăn.
Lâm Miểu: "Cậu vẫn dậy lúc bốn giờ à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."
Lâm Miểu chưa kịp mừng thì lại nghe hắn nói: "Năm giờ."
Lâm Miểu: "......"
"Thêm một giờ," Lâm Miểu đành phải an ủi, "Cũng tốt mà đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu rồi nói tiếp: "Ba giờ ngủ."
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu cảm thấy công việc này của mình e là sắp giữ không được.
May mà Hoắc Dữ Xuyên không bảo cậu dọn đồ rời đi, có lẽ ngủ ít vẫn tốt hơn trước đây thức trắng hai ba ngày liền.
Mỗi đêm Lâm Miểu vẫn cho hắn nắm tay, bàn tay dưới chăn luôn ấm áp dễ chịu, Hoắc Dữ Xuyên có ngủ hay không thì không biết, nhưng Lâm Miểu luôn mau chóng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy má mình bị véo một cái.
Cậu cố mở mắt ra, "Gì thế?"
Hoắc Dữ Xuyên thu tay lại nói: "Ngủ không được."
Lâm Miểu dụi mắt, ngái ngủ hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Hoắc Dữ Xuyên buông tay cậu ra dưới chăn rồi nói khẽ: "Lại đây."
Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm, nghe lời nhích lại gần.
Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên đưa tay ôm cậu vào lòng.
Lâm Miểu nép sát ngực hắn, hơi ấm xuyên qua áo ngủ mỏng manh, khô ráo ấm áp.
Hoắc Dữ Xuyên tì cằm lên mái tóc mềm mượt của cậu rồi siết chặt vòng tay.
Trong thoáng chốc, tựa như giờ phút này họ mới chính thức trùng phùng.
Lâm Miểu mơ màng ngẩng lên hỏi: "Ôm thế này có dễ ngủ hơn không?"
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời.
"Nhưng......" Lâm Miểu càm ràm, "Cậu ôm chặt quá, tớ thở không được."
Lúc này Hoắc Dữ Xuyên mới thả lỏng đôi chút, một lát sau lại nói: "Gầy quá, ôm đau hết cả tay."
Lâm Miểu buồn ngủ đến độ không mở mắt ra nổi, "Vậy mai tớ sẽ ăn nhiều hơn......"
Đêm đó cậu mơ thấy mình ăn hai thùng cơm, Hoắc Dữ Xuyên ghét bỏ hỏi: "Sao ăn lắm thế?"
Cậu hậm hực nói: "Ăn nhiều thì sao? Ăn cơm nhà cậu à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Thì cậu đang ăn cơm nhà tớ mà."
Lâm Miểu: "......"
Thế là Hoắc Dữ Xuyên đang ôm người ngủ thiu thiu nghe thấy cậu nói mớ "đồ ki bo".