Lâm Miểu từng thấy đi làm bị chủ quỵt lương chứ chưa từng thấy làm xong việc còn nợ chủ mấy ký thịt.
Cậu im lặng một lát rồi nghiêm mặt phản đối, "Hồi đó cậu không nói nên không tính."
Hoắc Dữ Xuyên: "Thì giờ nói."
Lâm Miểu: "Muộn rồi, ăn rồi còn đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy trả tiền đi, một ký thịt ba chục ngàn." (~105 triệu)
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu mừng rỡ, "Tớ đắt vậy sao?"
Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua bào ngư hải sâm trên bàn ăn, "Đắt hơn tụi nó chút xíu."
Lâm Miểu đành phải quỵt nợ tiếp, "Tớ không có tiền."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gia hạn hợp đồng đi."
"Không muốn," Lâm Miểu bất mãn, "Cậu có trả thêm tiền cho tớ đâu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không muốn thật à?"
Lâm Miểu: "Không muốn."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ bảo Tiểu Trịnh vác loa đến trường cậu, nói cậu ăn chùa uống chùa."
Lâm Miểu sững sờ, sau đó cũng nói: "Vậy tớ sẽ vác loa đến công ty cậu, nói cậu là đồ keo kiệt bủn xỉn, vắt chày ra nước!"
"Được thôi," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Nếu cha cậu cho cậu vào thì tớ sẽ đuổi việc ông ấy."
Lâm Miểu: "......"
Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra cha mình đang làm bảo vệ cho công ty Hoắc Dữ Xuyên.
Hai năm trước, Lâm Miểu "bán" mình cho Hoắc Dữ Xuyên, rốt cuộc cũng trả hết nợ cho cha.
Nhưng lại nợ Hoắc Dữ Xuyên bảy trăm ngàn, Lâm Miểu sợ cha mình rảnh rỗi đi vay tiền đầu tư tiếp nên giục ông tìm việc làm sau khi chân lành lại.
Cha cậu mới tìm hai ngày đã có việc.
Lâm Miểu hết sức kinh ngạc, "Nhanh vậy sao?"
"Ừ," cha cậu hớn hở nói, "Cha đi một vòng, thấy có công ty đang tuyển bảo vệ nên vào thử, không ngờ được nhận vào luôn!"
Lâm Miểu sợ cha mình bị lừa nên chạy tới công ty kia xem thử.
Sau đó trông thấy Hoắc Dữ Xuyên và Tiểu Trịnh tan sở đi ra.
Hoắc Dữ Xuyên mặc vest mang giày da, thấy Lâm Miểu ngơ ngác đứng ngoài công ty thì thản nhiên hỏi: "Tới đón tớ à?"
Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Trịnh đã trầm trồ với vẻ mặt vô cảm: "Chà, ghen tị ghê."
Hả? Ghen tị gì cơ? Lâm Miểu phủ nhận: "Không phải, tôi......"
Tiểu Trịnh không nghe mà đi thẳng ra cổng, "Để tôi lái xe tới."
Lâm Miểu đành phải bỏ ý định giải thích, ngẩng đầu nhìn cao ốc trước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu làm việc ở đây à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."
Lâm Miểu: "Phụ trách tuyển bảo vệ sao?"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không phải."
"Không phải à?" Lâm Miểu lẩm bẩm, "Tớ còn tưởng cha tớ do cậu tuyển vào nữa chứ."
Cậu ngẩng mặt lên hỏi: "Vậy cậu làm gì?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Làm việc vặt."
Lâm Miểu không tin, "Nhưng trợ lý Trịnh gọi cậu là Hoắc tổng mà."
Hoắc Dữ Xuyên: "Xuống chức rồi."
Lâm Miểu: "Hả? Sao thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vì tuyển bảo vệ."
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu dõng dạc nói: "Tớ sẽ bảo cha tớ nghỉ việc ngay."
Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười.
Hắn nhấc chân đi tới xe, "Lừa cậu thôi."
Lâm Miểu đeo ba lô đuổi theo, giọng nói xa dần.
"Vậy cha tớ do cậu tuyển vào à?"
"Không phải."
"Thế sao lại trùng hợp vào đúng công ty cậu chứ?"
"Không biết."
......
Sau này Lâm Miểu mới biết nhà Hoắc Dữ Xuyên là tập đoàn Hoắc thị nổi tiếng ở thành phố B bên cạnh, gia tộc vừa lớn vừa phức tạp, con ngoài giá thú nhiều như nấm sau mưa, lúc nào cũng có.
Hoắc Dữ Xuyên là một trong số đó.
Lâm Miểu không hiểu tại sao hắn làm Hoắc tổng ở độ tuổi lẽ ra phải học đại học, chỉ nghe nói năm đó hắn được đón về rồi bị đưa sang nước ngoài, sau khi về nước thì tiếp nhận công ty con ở thành phố A này.
Hai năm nay Lâm Miểu chưa từng gặp người nhà hắn, Hoắc Dữ Xuyên cũng không bao giờ kể với cậu, tựa như từ trước đến giờ hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, sống trong ngôi nhà rộng thênh thang, quản lý một công ty ăn nên làm ra...... Lâm Miểu chợt thấy hắn không còn đáng thương nữa.
Giàu mà keo! Để giữ việc cho cha mình, Lâm Miểu hậm hực nói: "Ngày mai tớ sẽ giảm cân!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Máy chạy bộ trên lầu ấy, hai tiếng sau khi ăn có thể lên đó chạy bộ."
Lâm Miểu hừ một tiếng, thà chết chứ không chịu khuất phục đi chạy bộ.
Mười phút sau, cậu bủn rủn nhắn tin cho cha mình: "Cha, hay là cha nghỉ việc đi."
Lâm Kiến Hưng: ???
Lâm Miểu: "Chúng ta đem thẻ ngân hàng bỏ trốn đi."
Lâm Kiến Hưng: "Chẳng phải thẻ ngân hàng ở chỗ Tiểu Hoắc à?"
Lâm Miểu sực nhớ ra cha cậu sợ mình xài tiền bậy bạ nên giao thẻ ngân hàng cho Hoắc Dữ Xuyên.
Dưới lầu, dì Trần nghe tiếng chạy bịch bịch trên lầu thì vừa đau lòng vừa khó hiểu, "Sao tự dưng Tiểu Lâm lại đòi giảm cân? Mập chỗ nào chứ? Khó khăn lắm mới có chút thịt mà."
Hoắc Dữ Xuyên ngồi trên sofa, vừa lật xem thực đơn vừa nói: "Chỉ rèn luyện sức khỏe thôi ạ."
Tối hôm đó, Lâm Miểu nằm dài trên giường than vãn, "Mệt quá, mỏi chân quá......"
Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh giường xoa chân cho cậu.
"Chạy hết nổi rồi," cậu uể oải lẩm bẩm, "Thôi, mai không ăn cơm nữa đâu."
Hoắc Dữ Xuyên tắt đèn rồi ôm người vào lòng, đột nhiên nói: "Mai ăn tôm hùm đấy."
Lâm Miểu: "......"
Ngày hôm sau, để ngăn mình ăn tôm hùm, Lâm Miểu ở lì trên lầu hai không chịu xuống.
Không thấy thì sẽ không thèm, Lâm Miểu nhìn chằm chằm sách giáo khoa trước mắt --- Trong tim mình chỉ có học tập thôi.
Điện thoại bỗng "ting" một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên gửi ảnh tới.
Lâm Miểu mở ra xem, con tôm hùm hấp tỏi đỏ au bất thình lình đập vào mắt, cứ như sắp lọt vào miệng cậu vậy.
Lâm Miểu siết chặt nắm đấm rồi tắt máy.
Mấy giây sau, cậu tức tối bật điện thoại lên, "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"
Hoắc Dữ Xuyên trả lời ngay: "Cảm ơn nha."
Lâm Miểu: "Tớ có khen cậu đâu!"
Hoắc Dữ Xuyên chia sẻ một đường link: Ghét nghĩa là thích, mấy người này hay khẩu thị tâm phi lắm.
Lâm Miểu: "......"