Một đêm tình nồng qua đi, khi Châu Thanh tỉnh lại lần nữa, phát hiện sắc trời ngoài cửa sổ còn tối đen, nhất thời có hơi không phân biệt được ngày đêm. Cậu giơ cánh tay lên muốn che mắt nhưng giữa chừng đã mềm nhũn không có sức lực phải buông xuống, kèm theo cảm giác của cơ thể cũng dần khôi phục lại.
Đau nhức không chịu nổi, dư vị dường như vẫn còn ở lại trong bản năng của cơ thể, chỉ cần cử động một chút là sẽ tê dại từ xương cụt đến sống lưng.
Sự hoang đường của đêm qua lần lượt hiện ra.
Châu Thanh xấu hổ nhắm mắt lại như đi chậm thời đại, lỗ tai nóng ran.
Có tiếng động truyền tới từ cửa phòng.
Châu Thanh nghiêng đầu nhìn sang, có ánh sáng hành lang hắt ra từ sau lưng, ảnh đế lớn đã trở lại dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, mặc một chiếc áo sơ mi thủ công, trông có vẻ như vừa ra khỏi nhà. Lúc này, anh đang bưng khay, nhìn vào mắt cậu, đóng cửa rồi bước vào.
Trữ Khâm Bạch đặt cái khay ở đầu giường, bật đèn cho cậu, hỏi cậu: "Dậy lúc nào vậy?"
"Mới nãy." Châu Thanh mở miệng mới phát hiện cổ họng mình khàn đến mức không nghe được, nhìn kẻ đầu sỏ trước mặt, lại hỏi: "Mấy giờ rồi? Trời vẫn chưa sáng sao?"
Trữ Khâm Bạch dứt khoát ngồi lên đầu giường, ôm cậu dậy, để cậu dựa vào trước người mình, thấp giọng nói: "Không phải chưa sáng, mà là trời lại tối rồi."
Châu Thanh có hơi không thể tin nổi, "Em ngủ cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395266/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.