Sau khi Châu Thanh được bế lên lơ lửng trên không trung mới kinh ngạc đến mức hoàn toàn tỉnh táo vài phần, bàn tay vòng qua sau gáy người kia tìm thấy được một chút cảm giác nương tựa. Cậu không thèm để ý Trữ Khâm Bạch nói những gì mà hỏi anh: "Muộn như vậy còn đi làm gì vậy?"
Trữ Khâm Bạch vừa đi vừa cúi đầu nhìn cậu, "Vậy tối mịt thế này em không ngủ mà làm gì đây?"
Lúc này Châu Thanh không có tí năng lực suy nghĩ đàng hoàng nào, tự nhiên bị dẫn dắt lạc đề, nói: "Có hơi không ngủ được nên xuống lầu ngồi một lát."
"Không quen à?"
"Chắc là vậy."
Trữ Khâm Bạch bước lên bậc thang, cố ý đùa giỡn theo cách nói chuyện của cậu, nhướn mày: "Xem ra không phải có lòng chờ anh à?"
Châu Thanh im lặng hai giây rồi lại chậm rãi thừa nhận: "Có thể xem là vậy đi."
"Cái gì gọi là 'có thể xem là vậy đi'?"
Ban đầu thật sự là do không ngủ được, nhưng sau khi xuống lầu thì cũng đúng là đang đợi một quý ngài nào đó, cậu có hơi bất đắc dĩ, "Anh Trữ, làm người đừng có tính toán như vậy chứ."
Trữ Khâm Bạch cười một tiếng, cúi đầu cắn vào cằm Châu Thanh một cái, ép đến mức người ta run lên né tránh, còn hỏi: "Nếu như anh nhất định phải tính toán thì sao?"
Người biết né tránh những cuộc nói chuyện vô nghĩa, "Vậy thì em thừa nhận vậy, là đang đợi anh."
Tay Trữ Khâm Bạch rất vững, dễ dàng mang người lên tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ay-den-tu-1945/3395265/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.