"Ta cái gì cũng chưa làm..." Vương Hạo vươn hai tay liền bắt đầu cười, "Nếu ta có thể cách không làm gì đó với điện hạ, lúc này cũng không cần mời Cảnh Vương điện hạ tới. Vương gia, ngài nói đúng không?"
Cảnh Vương nào còn nghe được loại lời này của hắn ta, trên trán y mồ hôi lạnh đã ứa ra. Lúc này thấy vẻ tươi cười đê tiện của Vương Hạo, Ngọc Lâm cắn răng một cái, chống đỡ thân thể tóm lấy thanh kiếm Trương Hoà không dám dùng, một kiếm thọc vào bụng nhỏ của Vương Hạo: "Ngươi không thể cách không làm gì bổn vương, bổn vương thật ra có thể cách không làm gì đó với ngươi! Nói, có phải ngươi dùng đạo pháp với bổn vương hay không!"
Buồn cười, hắn từ nhỏ đã không sợ đe doạ!
Vương Hạo bị một loạt động tác không chút do dự không chút run tay không bị chính mình uy hiếp của Nhị hoàng tử doạ kinh ngạc. Hắn tuyệt không nghĩ tới, Cảnh Vương vậy mà không ấn lẽ thường như thế, trực tiếp liền đâm chính mình một kiếm.
Mẹ nó, người Ngọc gia mỗi người mỗi vẻ, nhưng mỗi người đều là kẻ khác người!
"Ngươi tìm chết!" Nháy mắt, trong lòng Vương Hạo trở nên giận dữ, từ trong eo rút ra một lá đạo phù, dán lên ngực Cảnh Vương một cú kích nổ.
"Vương gia!" Trương Hoà ở bên cạnh, thấy động tác như thế của Vương Hạo, nhào lên đá văng hắn ta, duỗi tay liền muốn kéo đạo phù trên ngực Cảnh Vương xuống. Đáng tiếc thời gian đã muộn, đạo phù "Ầm" một tiếng nổ tung, bắn Cảnh Vương và Trương Hoà văng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075412/chuong-361.html