Chương trước
Chương sau
Ngọc Hành ở trong hố đất lôi kéo hao phí hơn nửa canh giờ, rốt cuộc rút được đoạn xương kia ra. Kéo đoạn xương lên mặt đất nhìn xem, mới biết hoá ra đoạn xương cốt này lớn như thế. Mặc dù đã hư thối rất nhiều nhưng toàn bộ chiều dài cũng dài hơn chiều cao của Ngọc Hành. Đây hoàn toàn không giống xương cốt của động vật bình thường!
"Đây là thứ gì?" Thất hoàng tử cực kỳ khiếp sợ. Một đời này hắn liên tiếp gặp được đạo nhân, biết được đạo pháp thế gian kỳ diệu, lại thấy linh vật có linh thức có thể động đậy, hiện tại vậy mà lại thấy hài cốt động vật thế gian chưa bao giờ gặp qua! Như thế xem ra, đối với tất cả mọi việc trên thế gian này, hắn thật ra hiểu biết cực kỳ ít ỏi!
Hoa la dơn ở đằng kia khoa tay múa chân nói: Ta cũng không biết đây là xương gì. Khi ta mở linh trí thì nó đã ở phía dưới rồi. Trên đoạn xương này linh khí dư thừa, ta trước kia chính là dựa vào nó tu luyện...
Rồi sau đó, hoa la dơn muốn Mục Vương cõng đoạn xương này về, nấu canh cho Quý Lục uống. Ý của nó rất đơn giản thô bạo, Quý Lục không phải linh lực khô cạn sao? Vậy bổ sung linh lực cho nàng không phải là được rồi?
Bọn họ vì đoạn xương này lăn lộn đến trời tối. Tuy rằng hoa la dơn cũng không thể khẳng định trăm phần trăm thứ này có hữu dụng với Quý Vân Lưu hay không, nhưng trong tình huống ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, biện pháp có thể thử tóm lại đều phải thử một chút.
Tịch Thiện nhìn nước canh toả ra mùi tanh kia, thấy Thất hoàng tử bưng lên tính toán tự mình thử trước, không khỏi mở miệng: "Thất gia, không bằng để tiểu nhân thử đi."
"Không cần." Ngọc Hành một lời cự tuyệt, sau đó tự mình nhấp một ngụm canh xương hầm không biết tên này, hương vị chua xót, có mùi xác thối.
Toàn bộ mọi người trong phòng mắt cũng không chớp nhìn Mục Vương ngồi bên bàn uống canh, sợ hắn thất khiếu đổ máu liền chết bất đắc kỳ tử ngay trước mắt bọn họ.
Đợi một lúc, Mục Vương cảm nhận trong chốc lát, không phát giác nơi nào không thích hợp, vì thế lại ừng ực uống một ngụm lớn.
Lần này, mọi người trừng mắt lớn hơn nữa, lũ lượt vươn tay thời khắc chuẩn bị. Loại cảm giác chờ đợi không biết là đang ăn tiên đan có thể một bước lên trời hay là ăn độc dược sẽ giá hạc về tây này thật quá làm người lo lắng!
Uống một ngụm lớn cũng không có vấn đề gì, Mục Vương lại bưng chén lên lần nữa, một lần uống sạch canh trong chén. Sau khi uống sạch, hắn đứng lên đi hai vòng trong phòng, cầm quyền, duỗi tay, eo không mỏi chân không đau, không có chút cảm giác không khoẻ nào.
"Lại đi múc một chén canh lại đây." Đợi thêm một khắc, xác định chính mình không có việc gì, Ngọc Thất liền mở miệng phân phó.
Giờ khắc này nhìn canh xương hầm bị chính mình đút vào miệng Quý Vân Lưu, Ngọc Hành sâu sắc cảm thấy vị hôn thê của mình đã biến thành một thùng đồ cặn. Nhìn xem, đan dược hơn trăm năm, còn có canh xương hầm chôn mấy trăm năm trong đất, tất cả bị nàng nuốt vào bụng!
Trăng lên giữa trời, Mục Vương nằm bên cạnh lục nương tử vậy mà bắt đầu lâm vào cảnh trong mơ. Cảnh trong mơ kia cũng không khác biệt gì với cảnh trong mơ lúc ở biệt viện hoàng gia lúc trước, tới tới lui lui tất cả đều là Quý Vân Lưu mặc lụa trắng. Nàng cúi người nhón chân, một đôi mắt đào hoa xuân tình nhộn nhạo... Rồi sau đó, chính mình cùng nàng triền miên, vứt đi không được.
Đợi khi hắn mở mắt, Mặt Trời đã lên cao. Ngọc Hành vừa mở mắt liền nghe thấy có người nói khẽ bên tai: "Thất gia, chàng gặp phải ác mộng sao?"
Ngọc Hành quay đầu, phát hiện Quý Lục hôn mê hai ngày đã mở mắt ra, giờ phút này đang nâng đầu, nhíu mày nhìn hắn.
Không phải ác mộng, hắn chỉ là có một đêm mộng xuân "từ đây quân vương không tảo triều" thôi, trong lòng Thất hoàng tử yên lặng nói.
"Nàng có chỗ nào không khoẻ không?" Ánh mắt Ngọc Thất dừng trên mặt nàng, giọng điệu cứng đờ.
Quý Vân Lưu nói: "Khá tốt, dưỡng chút thì tốt rồi."
Ngọc Hành rốt cuộc không nhịn nữa, ôm chặt nàng: "Chỉ cần không rời khỏi nhân gian, về sau bất luận nàng đi đâu thì ta đều theo cùng."
Một cái ôm này, màn thật tình biểu lộ vừa rồi của Thất hoàng tử lập tức liền trở nên xấu hổ. Đêm qua một đêm mộng xuân, dục hoả lúc trước trong mộng mang đến cho hắn giờ phút này còn chưa tiêu!
"Nàng nghỉ ngơi thêm một chút đi, ta phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn." Không chờ Quý Vân Lưu mở miệng, Ngọc Thất đã đẩy người ra xốc chăn lên, lập tức nhảy xuống giường nắm áo choàng vội vã ra cửa, động tác nhanh đến nỗi làm lục nương tử ngốc ra.
Đêm qua vị hôn thê chưa biết sống chết, bản thân hắn nằm bên cạnh nàng còn mộng xuân liên tục, quá cầm thú rồi!
Lục nương tử tỉnh lại làm toàn bộ mọi người vô cùng vui vẻ.
Cửu Nương theo sau lên núi thấy Quý Vân Lưu tỉnh lại, khóc một phen nước mắt nước mũi, liên tục nói muốn sống chết theo cùng lục nương tử. Tịch Thiện nhìn thấy canh xương hầm này vậy mà hữu dụng giống như tiên đan, không nói hai lời, sai người mài toàn bộ thành bột phấn, bưng hộp sắt lại đây như hiến vật quý đưa lên trước mặt Thất hoàng tử: "Thất gia, tiểu nhân tự chủ trương sai người nghiền nát toàn bộ đoạn xương mà ngài đào ra từ sườn núi thành bột phấn, để ngài và lục nương tử sau này hoà nước uống."
Thất hoàng tử nghĩ đến chính mình sau khi uống canh, đêm qua suốt đêm cùng lục nương tử lăn lộn... ở cảnh trong mơ, theo bản năng che mũi: "Ừm, sau này đều cho lục nương tử uống một ít, còn lại, mang về cất tại phủ Mục Vương đi."
.......
Tuyết lớn bay tán loạn, vì tuyết lớn và lòng người trong triều hoảng sợ, người lui tới trên đường phố tại kinh thành so với ngày xưa cũng ít đi nhiều.
Cảnh Vương ngồi ở Lai Phúc Lâu, nhìn nam nhân trung niên tầm bốn mươi này, hoài nghi nói: "Kỳ hoàng thúc đưa thiệp mời bổn vương tới, còn ông ấy đâu?"
Nam nhân trung niên này chính là Vương Hạo. Ông ta nhìn Cảnh Vương mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, cười cười, đứng ở nơi đó chậm rãi chào hỏi: "Tước gia nhà tôi vì được Hoàng Thượng giao trách nhiệm ở trong phủ cảnh tỉnh, chưa tới thời gian, cho nên phái tiểu nhân tới tiếp đón Vương gia ngài."
Cảnh Vương nghe được lời này, nháy mắt nghĩ đến lần trước vụ án phủ Kỳ Vương tạo phản, nhất thời cảnh giác. Dù cho lần trước sau khi Đại Lý Tự kiểm chứng, Hoàng Đế hạ thánh chỉ, nói bụng Tống Chi Hoạ chỉ là Ngọc Đang diễn chơi, nhưng chuyện hắn bị người đời nhạo báng lại là thật sự.
Dù cho đó chỉ là một đứa thiếp thất hắn không so đo, nhưng nếu phủ Kỳ Vương thật sự cố ý tạo phản, vậy hắn hiện tại chính là ở cùng nghịch tặc. Nếu bị bắt được nhược điểm, sau này hắn cũng đừng mơ bước lên vị trí trữ quân Đông Cung!
Vì tránh cho Ngự Sử dâng sổ con nói hắn và Kỳ Vương là đồng đảng, nơi đây không nên lưu lại!
"Chỉ bằng ngươi cũng xứng tiếp đón bổn vương!" Nhị hoàng tử vung tay muốn đi, "Cũng không nhìn một cái xem chính mình là thân phận gì!"
"Vương gia, đồ ăn còn chưa lên mà ngài đã muốn đi sao?" Vương Hạo cũng không ngăn cản, đứng ở đó thản nhiên cười: "Nếu đồ ăn chưa lên mà Vương gia đã đói bụng, gây đau bụng sẽ không tốt."
Hắn vừa dứt lời, cả người Cảnh Vương bỗng mềm xuống, dựa vào khung cửa che bụng rên rỉ: "Trương Hoà, Trương Hoà... Bổn vương đau bụng!"
"Vương gia, nếu ngài đã đói đến đau bụng, trước liền tới đây ngồi xuống nghỉ tạm, trong chốc lát dùng đồ ăn xong rồi hẵng đi..." Vương Hạo vài bước tiến lên, cười giống như quỷ hồn bò ra từ u minh.
"Ngươi đã làm gì Vương gia nhà chúng ta!" Trương Hoà bị doạ rút kiếm ra đặt trước mặt Vương Hạo, "Ngươi có biết hậu quả khi gây bất lợi cho hoàng tử? Cẩn thận ta hiện tại một kiếm liền lấy mạng ngươi, Kỳ Vương cũng không dám nói cái gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.