Tại Ngự thư phòng của Hoàng Đế, Cảnh Vương đi rồi lại tới một Ngọc Tranh. Hoàng Đế ngồi sau bàn, nghe xong những lời huyên thuyên từ Thái Tử về những thứ kiểm chứng được, hỏi hắn: "Ngươi nói thứ này là một nha hoàn trong phủ ngươi cho vào? Chuyện dầu hạt bông có thể làm nam tử tuyệt con nối dõi ngay cả ngự y trong cung cũng là cực ít người biết được, một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta sao có thể biết được chuyện này? Phía sau nàng ta còn có ai, ai sai khiến nàng ta làm như vậy, ngươi đã điều tra xong hay chưa?" Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, Hoàng Đế vừa nghe liền hỏi ra mấy điểm mấu chốt trong vụ án này. Mấy thứ này Thái Tử cũng không điều tra. Hắn từng hoài nghi người sai Tố Vi hạ dầu hạt bông cho hắn chính là Thái Tử Phi, nhưng Tô thị ở trước mặt hắn đâm đầu vào cột chứng tỏ trong sạch của chính mình, hắn cũng không có khả năng vì chuyện người chết không có đối chứng mà sờ sờ bức tử Tô thị. Nếu bức tử Tô thị thì Tô gia bên kia nên giải thích thế nào? "Trở về điều tra chuyện này cẩn thận đi." Hoàng Đế vung tay lên, mỏi mệt nói: "Trẫm đang bảo Hoàng Hậu nhìn xem nữ nhi hiền lương trong nhà triều thần, cũng là thời điểm để tứ ca nhi, ngũ ca nhi, lục ca nhi thành gia. Ngươi và bọn họ đều là huynh đệ ruột huyết mạch tương liên, nếu đại ca không con, huynh đệ bọn họ cũng nên ở bên cạnh trợ giúp một chút... Chuyện con nối dõi này, trẫm cũng sẽ giúp ngươi nhìn xem một chút... Ngươi yên tâm đi." Trong miệng Thái Tử chua xót, câu hài tử của ta không cần quá kế như thế nào cũng không nói ra được. Ra khỏi Ngự thư phòng, nhìn một mảnh trắng bạc trên đỉnh ngói, Ngọc Tranh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh trước mắt mênh mang. Hắn niên thiếu khinh cuồng, chưa bao giờ để ý chuyện tu thân dưỡng tính. Mà hiện giờ, nhi tử lại phải quá kế từ trong các huynh đệ, ngay cả vị trí Đông cung của hắn đều bị phế bỏ... ...... Hôm qua, xe ngựa ngoài thành mà thích khách đuổi theo là thủ thuật che mắt của Mục Vương. Sau khi đuổi theo xe ngựa đánh nhau hồi lâu, thích khách mới phát hiện trong xe ngựa là hai thị vệ giả trang. Một nhóm thích khách khác đuổi theo xe ngựa càng cảm thấy ngu ngốc không não. Nhiều đôi mắt như vậy, nhiều cặp chân như vậy lại lạc mất chiếc xe ngựa chân chính. Thích khách cầm đầu lòng có xúc động bẩm báo lại cho lão giả áo đen, đem việc lạ trên đường gặp phải nói rõ ràng chi tiết. Hắn nói rõ ràng, khi bọn họ đuổi theo, gió tuyết luôn bay múa không ngừng, gió tuyết kia luôn đánh thẳng về phía đôi mắt bọn họ. Mỗi lần khi mở mắt ra đã không thấy bóng dáng xe ngựa. Bọn họ muốn tìm lại từ đầu... Một vài lần còn có thể đuổi kịp, số lần nhiều, liền trực tiếp mất đi phương hướng xe ngựa. Ngoại trừ tuyết trắng mênh mông lại không thấy thứ gì khác. "Quốc sư, chúng thuộc hạ hoài nghi, trên xe ngựa Quý Lục đang thi pháp làm lẫn lộn tầm mắt chúng tôi..." Thị vệ quỳ trên mặt đất tổng kết một câu. Lão giả áo đen trong lòng lại nghi ngờ: "Con nhóc kia rõ ràng đã trúng một chưởng của ta, dù nó có người giúp đỡ giải sát khí trong chốc lát hẳn cũng không thể khôi phục linh lực. Theo lời ngươi, nếu pháp thuật che lấp có thể một đường đi theo, tất nhiên sẽ tiêu hao không ít linh lực... Chẳng lẽ nó ở Đại Lý Tự vẫn còn giữ lại? Nhưng nếu lợi hại như thế, suốt đêm ra khỏi thành lên núi Tử Hà lại là vì sao?" Vương Hạo bên cạnh nói: "Sư công, không bằng sai người bên dưới lấy một cọng tóc của người thân Quý Lục kia để cháu làm pháp xem xét một chút?" "Không thể." Đạo nhân áo đen nói, "Hồn Quý Lục kia không đúng với thể xác, chỉ sợ ở nơi này không có người nào là người thân của nàng ta. Mà bọn họ hiện giờ đã đến núi Tử Hà, Tần lão đạo kia cực kỳ bênh vực người mình, lỗ mãng làm pháp để Tần lão đạo bắt được nhược điểm, ngươi sẽ nguy hiểm tính mạng." Đôi mắt Vương Hạo xoay chuyển, đạo pháp hắn không được nhưng biện pháp hại người lại đầy bụng không dùng hết: "Sư công, nếu không thể thi pháp, vậy chúng ta sai người thường đến Tử Hà nhìn một cái là được." "Bảo ai đi núi Tử Hà?" Lão giả không khỏi hỏi. "Chuyện này liền giao cho cháu đi làm đi ạ." ...... Đợi trong sương phòng núi Tử Hà một ngày một đêm vẫn không thấy Quý Vân Lưu tỉnh lại, trong lòng Mục Vương càng thêm sốt ruột. Nhưng Tần vũ nhân đã bế quan tại đài ngắm sao, Ngọc Hành cũng không dám đi quấy rầy. Hoa la dơn thấy Mục Vương mất hồn mất vía, dùng cành lá lay hắn, ý bảo Ngọc Thất đi cùng chính mình. "Ngươi nói ngươi có biện pháp cứu Vân Lưu?" Ngọc Hành xem động tác liền biết ý tứ của nó. Thấy hoa la dơn không ngừng gật "đầu", chỉ vào một hướng bảo đi, hắn lập tức hỏi lại: "Ngươi nói chúng ta muốn đi đến chỗ sườn núi bản thể ngươi ở lúc trước?" Hiện giờ đành ngựa chết trở thành ngựa sống mà chữa trị, Thất hoàng tử bất chấp những chuyện khác, một người mang theo một chậu hoa, xông vào tuyết lớn liền xuống sườn núi. Ngọc Thất sợ hoa la dơn bị đông lạnh trong tuyết bay tán loạn, trực tiếp nhét nó vào ngực, khoá lại dưới áo choàng của mình. Hoa la dơn rụt trong lòng ngực Thất hoàng tử cọ cọ, cọ đến một lòng nở hoa, chỉ cảm thấy chiêu cứu người đại pháp này của chính mình quả nhiên dùng đặc biệt tốt. Ngươi nhìn, hiện tại trời giá rét, cô nam quả "hoa", đợi chút không phải có khả năng củi khô bốc cháy?! Hà! Mùi trầm hương hỗn loạn hơi thở nam tử, quả thật là hương liệu dễ nghe nhất trong thiên hạ! Mỹ nam không say hoa, hoa tự mình say... Đợi Thất hoàng tử đến giữa sườn núi, từ trong lòng kéo hoa la dơn ra, cây hoa kia không biết như thế nào, giống như uống vào ba cân rượu ngon, cả cây mềm giống như dây thừng, run run không đứng dậy nổi. "Hoa la dơn? Hoa la dơn?" Thất hoàng tử hoảng hốt, không phải là hắn che kín quá khiến linh vật bị ngộp chết rồi chứ? Trong lòng hắn lo lắng, lắc càng mạnh thêm, thiếu chút nữa đã muốn đào hố, chôn luôn đoá hoa này vào. Hoa la dơn bị lắc nửa ngày, rốt cuộc lưu luyến không rời từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Ăn đậu hủ người ta, chuyện đã đáp ứng người ta cũng không thể chậm trễ. Nó lại liếc nhìn ngực Mục Vương một cái, lau "nước miếng" bắt đầu làm chính sự. Nói đến cũng kỳ quái, lúc này tuyết lớn tán loạn, nhưng hoa la dơn ở sườn núi lại nở vô cùng rực rỡ như cũ, không có chút dáng vẻ khô héo. Những đoá la dơn đó nhìn thấy "đại tỷ" lúc trước bị đào đi thì vô cùng vui mừng. Dù cho những đoá la dơn này đều chưa mở linh thức cũng vẫn có thể biểu đạt niềm vui sướng trong lòng. Đơn giản chính là theo gió lắc lư càng vui vẻ chút. Hoa la dơn thấy tiểu đồng bọn ngày xưa của chính mình, trong lòng cũng kích động. Nó chỉ vào một hướng, bảo Thất hoàng tử chen vào trong bụi hoa, rồi sau đó ra hiệu cho Ngọc Hành bắt đầu đào nơi nó chỉ. "Đào nơi này? Nơi này có thứ gì sao?" Ngọc Thất không rõ nguyên do, chỉ là người đã tới, Quý Vân Lưu còn nằm trên giường, hắn cũng không nói lời vô nghĩa vật nơi này rốt cuộc có thể cứu mạng hay không, lấy bội kiếm ra trực tiếp bắt đầu đào. Gió Bắc thổi ào ào, quất vào mặt sinh đau. Cũng may nơi hoang dã phía sau hoa la dơn cao lớn, Thất hoàng tử đứng ở nơi đó cũng không cảm thấy rét lạnh thấu xương. Đào ước chừng một canh giờ, Ngọc Thất nhìn thấy một đoạn xương trắng trong hố sâu mà hắn đào ra. Đoạn xương cốt này chỉ sợ đã bị chôn trong bùn đất lâu rồi, đã sắp hư thối. Gần nửa người hắn nằm trong hố, chỉ vào đoạn xương cốt nói: "Ngươi bảo ta đào chính là đoạn xương cốt này?" Hoa la dơn thấy xương cốt, liên tục gật "đầu", thúc giục liên tục, ra hiệu Mục Vương nhanh lấy nó ra, còn lộ ra bộ dáng cao thâm "người bình thường ta sẽ không nói cho đâu".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]